Langdon nhìn Thiệu Hành với ánh mắt đầy ẩn ý, kiểu "Ồ, ra đây là kẻ b**n th**", rồi quay sang Thẩm Kỳ Nhiên mỉm cười:
“Được rồi, hai người cứ tự mình kiểm soát nhé.”
Thấy Thẩm Kỳ Nhiên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, Langdon trong lòng không khỏi thầm mắng vài câu.
Chắc phải hành người ta đến mức nào thì một người vợ hiền lành, dịu dàng, biết vâng lời mới phản ứng như vậy chứ! Khốn kiếp, Thiệu Hành, cậu làm ơn làm người đi!
Langdon dặn dò thêm vài chi tiết cần lưu ý, Thẩm Kỳ Nhiên ghi nhớ rồi lịch sự chào tạm biệt.
Thẩm Kỳ Nhiên vừa đi khỏi, Langdon lập tức chĩa ánh mắt trách móc về phía Thiệu Hành.
Lời khuyên của người bạn
Thiệu Hành: “?”
“ Cậu cũng vừa phải thôi chứ”
Langdon, với tư cách một người từng trải, khuyên nhủ người bạn thân của mình: “Đừng thấy Kỳ Nhiên dễ tính mà được đằng chân lân đằng đầu. Hai người đâu phải mới cưới, sau này còn dài dài. Đừng như thằng nhóc mới lớn, vừa nãy nhìn cậu ấy sợ hết hồn.”
Dù sao cũng là bạn thân từ nhỏ đến lớn, Thiệu Hành lập tức hiểu ra, nhưng trớ trêu thay... hắn lại không thể phản bác.
"...Tôi hiểu rồi." Cuối cùng hắn chỉ có thể đáp lại một câu như vậy.
Thấy đối phương nhận lỗi với thái độ tốt, Langdon hài lòng gật đầu. Anh ta vừa sắp xếp tài liệu trên bàn vừa nói:
"À đúng rồi, chuyện cậu nói lần trước, tôi đã nói chuyện với Elissa bên đó rồi." Anh ta viết một dãy số lên giấy ghi chú, đưa cho Thiệu Hành: “Cậu bảo người đó trực tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thanh-phu-nhan-ac-doc-cua-nguyen-soai-tan-tat/2917961/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.