Thẩm Kỳ Nhiên đỡ trán, người này coi cậu là gì? Một thánh mẫu ngốc nghếch hay sao?
“Chuyện anh cưỡng ép em trước đây, em còn chưa nói sẽ tha thứ cho anh.”
Thẩm Kỳ Nhiên tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái
“Nhưng chuyện đó và chuyện này, căn bản là hai chuyện khác nhau. Em chỉ nói cho anh biết kế hoạch và dự định của em sau một năm, nhưng sao anh không hỏi xem, em có kế hoạch gì trong một năm còn lại này?”
Thiệu Hành trong lòng khẽ động, mơ hồ có chút suy đoán: “ Em định…?”
“Một năm còn lại này, em muốn thật tốt phối hợp anh tiến hành cộng hưởng tinh thần lực.”
Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên dừng lại ở đôi chân không cảm giác của Thiệu Hành
“ Em muốn giúp anh thăng cấp tinh thần lực, làm chân anh khỏi bệnh, đây là điều em muốn làm nhất hiện tại.”
Thiệu Hành trầm mặc.
“Nếu trong một năm này, ta vẫn không thể thăng cấp thì sao?” Hắn hỏi.
Thẩm Kỳ Nhiên vốn định nói “Vậy thì em sẽ ở lại lâu hơn một chút, cho đến khi anh có thể thăng cấp thì em mới đi” nhưng đột nhiên nghĩ đến liệu điều này có thể khiến Thiệu Hành tiêu cực lười biếng không chịu thăng cấp không, vì thế lập tức thay đổi giọng điệu.
“Không có nếu” Cậu giống như vị sếp lớn đang đặt ra chỉ tiêu KPI cuối năm, phát ra giọng điệu lạnh lùng vô tình
“Trong một năm này anh nhất định phải thăng cấp, chỉ cho phép thành công không được thất bại!”
Cái vẻ mặt giả vờ nghiêm túc nhưng bên trong yếu đuối của đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thanh-phu-nhan-ac-doc-cua-nguyen-soai-tan-tat/2917996/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.