Thẩm Kỳ Nhiên nhanh chóng rửa mặt xong, vừa thay quần áo vừa nhét vội mấy gói đồ ăn vặt vào miệng để chống đói. Cậu thật sự rất khó hiểu, sao mình lại có thể ngủ lâu đến vậy nhỉ? Vừa tỉnh dậy đầu óc vẫn còn mơ màng, nhưng sờ trán thì cũng không sốt.
Cậu mơ hồ nhớ rằng mình đã có một giấc mơ rất dài, chỉ là hoàn toàn không nhớ được nội dung giấc mơ. Có lẽ trong mơ quá mệt mỏi, nên mới dậy trễ như vậy.
Mặc xong quần áo, Thẩm Kỳ Nhiên vội vã ra cửa, đi thẳng đến tòa nhà Âm nhạc.
Phòng luyện tập đàn piano của trường có số lượng hạn chế, muốn sử dụng phải hẹn trước. Thẩm Kỳ Nhiên theo số phòng mà Trần Sâm gửi đi tìm. Vừa đến tầng đó, một người đi ngược chiều tới, nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên, mắt đối phương tức thì sáng lên.
“ Học trưởng Kỳ Nhiên, trùng hợp quá .” Người đó mỉm cười nói.
Thẩm Kỳ Nhiên giật giật mí mắt. Người này cậu biết, tên là Trình An, nói đúng hơn là học đệ của cậu, cũng thuộc khoa sáng tác, dưới cậu hai khóa.
Vì vẻ ngoài ưa nhìn, lại trông rất ngoan ngoãn, học đệ này từng rất được các học trưởng học tỷ yêu thích. Nhưng Thẩm Kỳ Nhiên không mấy thiện cảm với cậu ta , cũng không muốn giao du sâu sắc.
“Ừm, đúng là trùng hợp thật.”
Thẩm Kỳ Nhiên chào hỏi đơn giản, vừa định đi vòng qua thì lại bị đối phương chặn lại bằng một bước chân.
“Học trưởng” Trình An vẫn giữ nụ cười ôn hòa, dáng vẻ vô cùng vô hại
“Anh có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thanh-phu-nhan-ac-doc-cua-nguyen-soai-tan-tat/2918083/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.