“Hừm…”
Trong lúc ngủ mơ, Hàn Mộc bị tiếng gọi xa xăm kia đánh thức. Trong bóng đêm, hắn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, trước mắt mơ hồ có ánh sáng xanh lập lòe.
Hàn Mộc nheo mắt, hoãn một lát cho tỉnh ngủ, cuối cùng cũng thấy rõ đồ vật trước mắt.
Đó là một chiếc hũ đồng, cao khoảng chín tấc, bốn phía có góc cạnh, mặt ngoài khắc vô số hoa văn tinh xảo, được bao phủ bởi ánh sáng màu xanh, nhấp nháy ánh sao, toàn thân lộ ra cảm giác cổ xưa tang thương lại thần dị.
Lúc nhìn thấy rõ chiếc hũ đồng kia, đôi mắt vốn nhập nhèm của Hàn Mộc lập tức trợn to lên, há miệng hô: “Bô…”
Chữ “tiểu đêm” còn chưa kịp nói ra thì Hàn Mộc đã cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác rơi từ trên cao xuống ập đến.
Ngay sau đó, cảm giác ấy biến mất, còn hắn thì đã đi tới một thế giới trắng xóa.
Dưới chân mềm như bông, giống như là đang giẫm lên mây, xung quanh sương trắng lượn lờ, không nhìn thấy gì cả.
Đột nhiên đi đến một nơi quỷ dị như thế, Hàn Mộc lập tức cảm thấy căng thẳng, đi qua đi lại tìm tòi, phát hiện bốn phía dường như không có điểm cuối, cũng không có một bóng người.
“Đây… rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì vậy?” Hàn Mộc giật mình tự hỏi.
Nào ngờ hắn vừa dứt lời, thì một giọng nữ quyến rũ vang lên bên tai hắn.
“Đây là cảnh trong hũ!”
Hàn Mộc giật mình, quay đầu nhìn xung quanh, lại không thấy một ai.
Hắn không nhịn được nổi da gà. Hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thieu-gia-vo-dung-lot-xac/1341714/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.