Cái ý gì đó trong mắt Tô Văn càng thêm sâu đậm.
Giang Siêu không thấy cảm xúc trong mắt ông ta.
Hản gật đầu với Hoa tế tửu, rồi dời mắt nhìn về phía tám đại tài tử ở đối diện.
Bọn họ khá là tuấn tú.
Tuy răng không phải ai cũng có phong thái nhã nhặn phóng khoáng, nhưng người nào cũng không tệ.
Bọn họ tâm khoảng tuổi của Mộ Dung Minh Ý.
Cả đám trên dưới hai mươi ba tuổi, lớn nhất cũng chỉ hai mươi lăm tuổi, lớn hơn vài tuổi so với Giang Siêu hiện đang mười chín tuổi.
Lúc Giang Siêu còn ở kinh thành, bọn họ mới vừa bộc lộ tài năng, có chút nổi tiếng.
Vài năm qua, bọn họ càng thêm nổi tiếng, được phong là tám đại tài tử.
“Các vị, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú đều là tài nghệ cần có của người đọc sách chúng ta.
Trong tám tài nghệ kia, có tám vị kiệt xuất được chúng ta gọi là tám đại tài tử.
Hôm nay, chúng ta may mắn mời được Giang Siêu Giang tài tử mới nổi tiếng dạo gần đây đến đây để bàn luận sách vở với mọi người."
“Lần bàn luận này xem như dùng tài nghệ để kết bạn.
Mời mọi người làm chứng, dù là ai thắng ai thua... thì cũng phải hòa nhã với nhau."
Lúc này, Hoa Tế Tửu lên tiếng nói với mọi người.
Hẳn ta cố ý nhìn về phía Giang Siêu và đám đại tài tử.
Thật ra thì cuộc so tài không hề gay cấn và đầy mùi âm mưu như trong tưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thu-sinh-han-mon-va-kieu-the/2196978/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.