Chỉ sợ chắc chắn sẽ có một trận chiến giữa sư phụ của nàng và Giang Siêu, mà nàng bị kẹp ở giữa, phải giúp ai mới đúng đây?
Trong lòng của nàng đã yêu Giang Siêu tha thiết.
Vì Giang Siêu, nàng thậm chí không tiếc hi sinh bản thân mình.
Nhưng nàng cũng rất kính trọng sư phụ nàng.
Nếu như không có sư phụ, chỉ sợ nàng cũng không thể sống đến hiện tại, nàng không thể nào phản bội lại sư phụ vì Giang Siêu.
Nhưng để nàng vì sư phụ mà làm hại đến Giang Siêu, nàng càng không làm được.
Nhìn thấy Giang Siêu đang ngủ say, hai mắt của nàng rưng rưng mờ nước, nàng lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo và nhìn Giang Siêu thật sâu.
Rồi nàng yên lặng rời khỏi hang động.
Lúc đang đi, chắc do cảm thấy không khỏe, cách bước đi của nàng rất không tự nhiên.
Khi ra khỏi hang động, nàng lại nhìn vào hang lần nữa. Mắt nàng ánh lên sự ngọt ngào.
Ít nhất, nàng không hối hận vì chuyện tối nay. Mà may mắn người kia là Giang Siêu.
Tô Nguyệt Nhi nghĩ đến điều gì, nàng cắn ngón tay, dùng ánh trăng mà viết một dòng chữ lên vách đá ở cửa hang.
"Nguyệt Nhi đời này gặp được công tử không hề hối tiếc, chỉ mong công tử có thể nhớ kỹ Nguyệt Nhi, đời này chúng ta không có duyên, hy vọng có thể kết phu thê kiếp sau này."
Viết xong hàng chữ này, Tô Nguyệt Nhi hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn về hang, lần này nàng không quay đầu nữa, mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thu-sinh-han-mon-va-kieu-the/2197429/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.