Ngoài từ đường của tộc Dạ Lang, trước mặt còn có một quảng trường khổng lồ rộng khoảng ba bốn ngàn thước vuông. Mỗi một lần tộc Dạ Lang có hoạt động trọng đại đều cử hành ở đây.
Mặc dù tộc Dạ Lang phân chia thành bốn nhánh, ba thị tộc lớn và Tây Phong thị, nhưng hãng năm đều có hoạt động, vẫn chưa từng ngừng lại.
Ở trước từ đường của tổ tông, dù ba thị tộc lớn từng có thù sâu như biển, nhưng cũng chưa bao giờ xảy ra bất kỳ xung đột nào.
Hằng năm, khi tổ chức các hoạt động trọng đại được coi như thời điểm hòa bình nhất của tộc Dạ Lang.
Trong từ đường, mọi người nhìn về phía Tây Phong tộc trưởng, Tây Phong Minh.
Đông Ly Nguyệt là người mở miệng đầu tiên: “Tây Phong tộc trưởng, ngươi mời chúng ta tới là gì chuyện gì?”
Nàng dứt lời, ánh mắt những người xung quanh đều nhìn về phía Tây Phong Minh.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Tây Phong Minh vội vàng nói:
“Sau chuyện hai mươi năm trước, tộc Dạ Lang chúng ta đã không có Dạ Lang tộc vương nữa. Lần này, ta thay mặt Tây Phong thị và mười mấy thị tộc nhỏ xin hội trưởng lão lần nữa chọn Dạ Lang tộc vương. Không biết các vị cảm thấy thế nào?”
Mọi người xung quanh nghe thế, trên mặt đều lộ ra vẻ khác thường, đặc biệt là các tộc lão của Đông Ly thị, Nam Minh thị và Bắc Quỳnh thị.
Bọn họ đều muốn để ba tộc dung hợp, loại bỏ ân oán mấy chục năm qua, nhưng vẫn luôn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thu-sinh-han-mon-va-kieu-the/2198158/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.