“Tiểu Quả, Tiểu Quả, một phần thịt kho cho bàn số hai!”
“Có ngay ạ!” – giọng nói trong trẻo vang lên từ căn phòng phía sau. Người phụ nữ gầy gò trong bếp bận rộn chẳng khác nào có ba đầu sáu tay: vừa thái rau, nhóm lửa, nêm nếm gia vị, vừa mang đồ ăn cho khách, động tác nhanh gọn, liền mạch.
Sau khi tiễn vị khách cuối cùng rời đi, Tần Tiểu Quả mới thở phào, ngồi xuống nghỉ ngơi. Dù cô có năng lực tự chữa lành, có thể nhanh chóng hồi phục thể lực bất cứ lúc nào, nhưng sau một ngày xoay như chong chóng, cơ thể cô vẫn rã rời.
Cô đưa tay xoa thắt lưng, đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở đống bát đĩa chất cao thành từng chồng. “Ngày mai rửa vậy.” – cô nghĩ thầm, rồi xoay người tắt đèn. Trong cơn mệt mỏi, Tiểu Quả không nhận ra ánh sáng chập chờn thoáng lóe lên giữa bóng tối.
Trở về phòng, cô rửa mặt qua loa rồi lên giường. Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Làn sương mù dày đặc phủ kín, cô khẽ thở dài, thì thầm: “Đã ba năm rồi…”
Ba năm trước, Tần Tiểu Quả là sinh viên năm cuối, chuẩn bị tốt nghiệp. Trong chuyến du lịch chia tay cùng bạn bè khoa Nông học, đại dịch zombie bất ngờ bùng phát. Cô bị lạc khỏi cả nhóm, một mình lưu lạc cho đến khi được quân đội quốc gia phát hiện và đưa về căn cứ.
Vài ngày sau, một số người trong nhóm được cứu đó bắt đầu thức tỉnh siêu năng lực. Tiểu Quả cũng âm thầm hy vọng mình sẽ có ngày trở thành một trong số họ, có khả năng tự bảo vệ bản thân. Nhưng trái với mong đợi, cô lại là người duy nhất không có năng lực gì.
Trong lòng cô không khỏi lo lắng. Dù sao thì đây cũng là tận thế. Trước khi được cứu, cô từng tận mắt chứng kiến mặt tối của con người ngoài kia. Khi cạn lương thực, kẻ không có năng lực sẽ trở thành con mồi. Người có ngoại hình bắt mắt càng dễ bị khống chế, bắt nạt. Xã hội rơi vào cảnh hỗn loạn, chẳng ai đoán trước được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
May mắn thay, nhờ kiến thức nông nghiệp và tài nấu ăn học được từ cha, cô đã mở được một quán ăn nhỏ. Lương thức khan hiếm, cô dùng chuyên môn của mình trồng đủ loại rau. Trong khi bánh quy nén trở thành thức ăn chính cho mọi người, quán của Tiểu Quả lại nổi bật nhờ rau xanh tươi ngon và những món ăn đầy hương vị.
Ba năm qua, cô không ngừng tìm kiếm cha mẹ. Dù không có chút tin tức, cô vẫn không bỏ cuộc. Cô không dám nghĩ đến điều xấu nhất. Năm thứ hai sau tận thế, Tiểu Quả cuối cùng cũng thức tỉnh năng lực – nhưng chỉ là năng lực tự chữa lành sơ cấp, chẳng có mấy tác dụng. Cô cũng từng nghĩ sẽ dùng năng lực mới này để theo quân đội đi ra ngoài tìm cha mẹ, nhưng sự thật lại phũ phàng: nếu chạm trán zombie, năng lực ấy chẳng khác nào đồng nghĩa với cái chết.
Tiểu Quả kiên trì rèn luyện, mong một ngày năng lực sẽ nâng cấp. Nhưng suốt hai năm trời, cô vẫn chỉ dậm chân tại chỗ.
Thời gian thấm thoắt dần trôi. Tính ra, cô đã sống ở căn cứ này gần ba năm. Đây là căn cứ lớn nhất thế giới, có đủ các loại vũ khí tiên tiến, và quy tụ đông đảo dị năng giả. Ba năm ở đây, cô coi như được sống bình yên.
Cho đến gần đây, có một người trong trại trở về với tin dữ: anh ta tìm thấy cha mẹ cô, nhưng họ đã hóa thành zombie. Không còn cách nào khác, anh ta buộc phải ra tay, rồi chọn một nơi yên tĩnh để chôn cất họ.
Tiểu Quả đau đến xé lòng, nhưng cô chỉ có thể chấp nhận. Trong cảnh loạn lạc thế này, cô có thể làm gì khác nữa đâu?
Ngày qua ngày, cuộc sống của cô cứ thế trôi đi, tẻ nhạt. Cô chỉ biết dồn sức vào nấu ăn và trồng trọt. Hằng ngày, cô trồng giống rau mới, nghiên cứu hương vị, ngoài ra còn nuôi gà, vịt, heo – những con vật bắt được ngoài căn cứ. Vòng đời tẻ nhạt lặp lại như một bánh xe không điểm dừng.
Cho đến một hôm, khi vừa chìm vào giấc ngủ, Tiểu Quả bất ngờ bị lay mạnh. Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy một giọng nói non nớt vang bên tai, liên tục gọi: “Mẹ… mẹ… mẹ ơi…”
Cơ thể rã rời khiến Tiểu Quả chẳng còn sức để hé mắt. Cô khao khát được nhìn xem tiếng gọi kia phát ra từ đâu, nhưng mí mắt nặng trĩu, dán chặt như có ai ghì xuống. “Không đúng… chỉ là kiệt sức thôi, sao mình lại không mở nổi mắt thế này?” – cô hoang mang tự nhủ. Thân thể cô lềnh bềnh như đang trôi dạt giữa biển cả mênh mông, không có điểm tựa, không có lối thoát. Mọi cố gắng vùng vẫy đều vô ích, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác bất lực chìm trong bóng tối, mặc cho cơ thể bị cuốn đi.
Trong sự khó chịu ấy, thứ kia vẫn một mực kéo lấy cánh tay cô. Tiếng khóc dai dẳng không ngừng vang lên. Ngay trước khi mất hẳn ý thức, cô nghe thấy một tiếng gọi rõ ràng: “Mẹ…”
Cô gom chút sức lực cuối cùng, khẽ hỏi:
“...Mẹ của nhóc là ai..?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.