🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vì trời u ám, mây đen phủ kín trời, cả thôn ai nấy đều ở trong nhà, chẳng ai ra ngoài. Điều này lại càng thuận lợi cho Tiểu Quả.

Nàng men theo dấu đã đánh buổi sáng, tìm đến bẫy. Từ xa đã thấy có vật gì động đậy bên trong, Tiểu Quả lòng liền mừng phấn khởi, bước chân nhanh hơn.

Quả nhiên, một con trĩ lớn đã mắc bẫy. Nó thở hổn hển, lông vũ vương vãi khắp đất, hẳn đã bị nhốt từ lâu.

Tiểu Quả đứng lặng một thoáng, khẽ thì thầm như tiễn biệt:

“Đi thanh thản nhé, tiểu trĩ đáng thương. Ta sẽ chế biến ngươi thành món ngon. Yên nghỉ nhé!”

Dứt lời, nàng vung dao, một nhát gọn gàng.

Đặt con trĩ vào giỏ, nàng men sang bẫy khác. Nơi đó vẫn nguyên vẹn, không có gì sập xuống. Nàng không thấy thất vọng, chỉ bắt được một con trĩ thôi cũng đã ngoài mong đợi.

Sửa sang bẫy xong, Tiểu Quả xuống núi, vừa đi vừa cắt cỏ, cũng tiện dò dẫm quen địa hình. Bước mãi, nàng không ngờ mình đã đi tới chân núi bên kia.

Trước mắt nàng, hàng cây cao vút nối nhau, lá cọ xòe như những cánh quạt lớn. Nàng sửng sốt: ‘Đây chẳng phải là dừa sao? Một rừng dừa rộng thế này, e rằng đi thêm chút nữa sẽ gặp biển mất thôi.’

Tiểu Quả ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy có trái kết trên cây. Đi vài cây mới tìm được một cây trổ hai quả dừa non. Nàng nghĩ bụng: ‘Có trĩ rồi, thêm nước dừa nữa thì hầm được nồi canh gà dừa thơm phức.’

Nàng định tìm nhánh cây chắc để khều trái, nhưng nhìn quanh chẳng thấy nhánh nào vừa ý. Một lát sau, nàng trông thấy cây nhỏ bằng cổ tay, bèn chặt xuống làm gậy. May sao cây dừa thấp, gậy lại dài, nên sau một hồi loay hoay, cuối cùng nàng cũng gõ rơi được hai quả. Đặt giỏ ở dưới hứng, nàng ôm chiến lợi phẩm, lòng vui rộn ràng quay trở về.

Trên đường về, nàng còn đánh dấu lối đi, để mai mốt quay lại dễ tìm.

Dẫu có mất công thêm chút, nàng cũng chẳng thấy mệt. Khi về tới nhà, trời đã sẫm tối. Từ xa, dưới ánh sáng le lói hắt ra từ cửa sổ hàng xóm, nàng thấy một dáng nhỏ bé ngồi thui thủi trước cửa. Cả thôn nhà nào cũng đã lên đèn, duy chỉ nhà nàng tối om. Ánh sáng từ bên ngoài phủ lên thân ảnh nhỏ nhoi ấy, càng làm nó thêm cô đơn.

Tráng Tráng ngồi ngóng về phía xa, đôi mắt không dám chớp. Tới khi nhận ra bóng người quen thuộc đang đi tới, nó bật dậy lao nhanh, ôm chặt lấy mẹ. Thằng bé rúc mặt vào lòng nàng, ngẹn ngào, như con thú nhỏ bị bỏ rơi vừa tìm lại hơi ấm.

Tiểu Quả lặng đi. Không ngờ con trai lại xúc động đến thế, đôi mắt nó đã hoe đỏ. Tất cả là lỗi của nàng - nếu không vì tham lấy dừa, đã chẳng về muộn thế này. Nàng ngồi xuống, bế con lên. Thằng bé ba tuổi, gầy nhỏ, nhẹ tênh trong vòng tay mẹ.

Tráng Tráng dụi đầu vào hõm cổ nàng, hai tay ghì chặt, không cho nàng nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng kia.

Tiểu Quả ôm con vào nhà, nhóm nến lên. Ánh sáng vàng dịu lập tức xua tan đi bóng tối, soi sáng cả gian nhà ấm áp.

Được mẹ dỗ dành, Tráng Tráng cuối cùng cũng nín, nhưng trong tiếng nấc vẫn thổn thức giải thích. Hóa ra từ lúc trời chập choạng, nó đã bắt đầu khóc. Nhớ lời mẹ hứa sẽ sớm trở về, chờ mãi không thấy, lòng nó hốt hoảng lo sợ có chuyện chẳng lành.

Thế là nó ngồi lì trước cửa đợi, trời càng tối càng khóc thảm thiết hơn. Nó nghẹn ngào, vừa khóc vừa trách:

“Mẹ nói sẽ không bỏ con lại mà… sao giờ mẹ mới về… Mẹ ơi…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.