Quả nhiên! 
 Đồng tử của Chu Tranh co lại bằng một lỗ kim, Diệp Đào. đúng là biết chút thủ đoạn mềm dẻo! 
 Tất cả mọi người đều đồng loạt tập trung ánh mắt nhìn về phía Chu Tranh, bọn họ cũng muốn biết Chu Tranh có chân tài thực học thật hay chỉ là khoe khoang khoác lác! 
 Ngay cả ánh mắt Tiêu Mục cũng sáng lên, có chút hứng thú. 
 Chỉ có vẻ mặt Tiêu Quan lo lắng lẫn trong đám đông. 
 Mặc dù Đại Chu coi trọng văn chương, nhưng người tài vẫn chỉ có rải rác vài người. 
 Có vô số nhà thơ, nhưng người thực sự được nổi không nhiều. 
 Thậm chí, cả đời cố gắng, viết cả vạn bài thơ, nhưng có thể cũng không có một bài nào nổi tiếng chứ đừng nói đến việc lưu truyền thiên cổ. 
 Trong lúc này, Diệp Đào yêu cầu Chu Tranh làm thơ, nhìn có vẻ rất đề cao Chu Tranh nhưng thật ra là muốn thổi phồng rồi giết! 
 Dù sao lời nói của Chu Tranh vừa rồi đã thay đổi hình tượng của hẳn trong lòng các đại thần. 
 Lúc này, chưa kể tận dụng đà để đẩy mạnh lòng tin tưởng, ít nhất là phải ổn định. 
 “Diệp Đào cũng không phải kẻ tốtI” 
 Bàn tay Tiêu Quan siết chặt thành nắm đấm, võ lên hai chân đã liệt từ lâu của mình, sự oán hận trong mắt ông không hề che giấu. 
 Ông làm sao có thể không nhìn ra Diệp Đào cố ý làm vậy, chính là muốn làm cho Chu Tranh mất mặt ngay trước mọi người! 
 “Được! 
Đúng lúc Tiêu Quan chuẩn bị ám 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-tro-thanh-vo-dich-thai-tu/1634516/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.