Thân là cơ cấu đặc vụ quan trọng nhất của hoàng thất, sao Hoàng Thành Ti lại không rõ chuyện xảy ra trong phủ Thái tử.
Nhưng dù vậy vẫn có sát thủ lẻn vào phủ Thái tử.
Theo Chu Tranh thấy thì chỉ có một khả năng, đó là Hoàng Thành Ti cũng thế mà đương kim Thánh Thượng cũng vậy, ai cũng biết nhưng lại thầm chấp nhận chuyện này.
Đáng tiếc Chu Tranh đã sắp xếp trước bảo Mục Vân âm thầm điều động phủ binh, nếu không đêm hôm đó người phơi thây giữa trời không phải là sát thủ mà là cả phủ Thái tử.
"Trong cả vương triều Đại Chu thì năng lực của Hoàng Thành Ti cũng được coi là đứng đầu. Không biết đã điều tra ra người đứng phía sau những tên sát thủ áo đen đêm hôm đó chưa?" Chu Tranh lộ ra ý cười, lại nhìn thẳng vào Cung Đàn.
"Trước mắt còn chưa có tin tức."
Bốn mắt đối diện, Cung Đàn có cảm giác đã bị Chu Tranh nhìn thấu nên hơi cuống quít né tránh ánh mắt.
"Chưa có tin tức sao? Hay là Hoàng Thành Ti có kiêng kị gì?" Giờ khắc này, nụ cười trên mặt Chu Tranh đã vụt tắt, thay vào đó là vẻ nghiêm túc lạnh lễo.
"Chuyện Thái tử đương triều bị ám sát chưa từng xảy ra từ khi Đại Chu lập quốc ba trăm năm qua. Đây là đế đô, là nơi sát bên hoàng thành. Cung Đàn đại nhân thân là phó chỉ huy sứ mà không tra án tìm thủ phạm, lại muốn đi theo bên cạnh bảo vệ bổn cung!?"
"Chẳng lẽ Hoàng Thành Ti hoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-tro-thanh-vo-dich-thai-tu/1634537/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.