🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giang Oản Oản mặc quần áo, đội mũ cho cậu bé xong, liền bị đứa con trai xinh đẹp của mình làm cho rung động, không nhịn được ôm cậu bé hôn mấy cái, ngay cả Tần Tĩnh Trì cũng cuối cùng chịu dời ánh mắt khỏi Giang Oản Oản, nhìn Đoàn Đoàn trắng trẻo xinh xắn trước mặt, cười liên tục.

Đoàn Đoàn bị hai người nhìn có chút ngượng ngùng, che mặt lại nhưng trong lòng lại rất tò mò không biết mình mặc quần áo mới trông như thế nào. Cậu bé vội vàng xuống giường, đi đôi giày nhỏ bằng lông xù rồi chạy đến bàn trang điểm của Giang Oản Oản, trèo lên ghế bắt đầu tự ngắm mình.

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm vào gương, lúc thì sờ mũ, lúc thì vu.ốt ve lông ở cổ áo, khi nhìn vào gương, nụ cười trên khuôn mặt cậu bé không bao giờ ngừng.

Ngắm một lúc lâu, cuối cùng cậu bé mới chịu rời khỏi ghế.

Lông mày Giang Oản Oản hơi nhướng, cùng Tần Tĩnh Trì trêu chọc: “Đoàn Đoàn của chúng ta cũng là một tiểu bảo bối thích cái đẹp.”

Đoàn Đoàn nghe lời của nàng, tiểu tử thẹn thùng dậm chân: “Nương!”

Tần Tĩnh Trì cười khẽ một tiếng, véo má cậu bé rồi nắm tay cậu bé, nói: "Được rồi, chúng ta chỉ thấy con đẹp thôi, khen con một chút thì không được sao."

 

Giang Oản Oản cũng nắm bàn tay nhỏ còn lại của cậu bé, cười nói: “Được rồi, chúng ta đã kéo dài một lúc lâu, đoán cùng mọi người cũng đã rời giường, chỉ còn lại ba người chúng ta.”

Dưới lâu, mọi người đều đang ngồi trên ghế sô pha, ăn một ít đồ ăn nhẹ.

Thấy một nhà ba người họ đi xuống, Lý Tuyết Trân tùy ý liếc nhìn, rồi không thể rời mắt được nữa, nàng ấy vỗ vào cánh tay của Tô Hà bên cạnh: “Nương… Nương! Nương mau nhìn! Hôm nay tẩu tử và Đoàn Đoàn đẹp quá!

Tô Hà nghe xong ngẩng đầu lên, kinh ngạc không ngừng khen ngợi: “Trông đẹp quá!”

Đoàn Đoàn đi hết bậc thang cuối cùng, liền nhảy tưng tưng nhào vào lòng Tần Tĩnh Nghiễn gần nhất.

Tần Tĩnh Nghiễn bế cậu bé ngồi lên đùi mình, cậu bé liền vội vàng nhẹ nhàng kéo chiếc nơ bướm trên cằm mình, khoe khoang nói: "Tiểu thúc thúc, thúc xem này! Hôm nay Đoàn Đoàn mặc quần áo mới nè! Đẹp lắm! Và..." Chỉ thấy cậu bé kiêu ngạo cong môi, tiếp tục nói: "Nương còn thắt cho Đoàn Đoàn một chiếc nơ bướm!"

 

Nói xong lại tiếp tục kéo sợi lông ở cằm, ra hiệu trước mặt Tần Tĩnh Nghiễn: "Xem này!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn tiểu tử trong lòng như một tiểu tiên đồng, không nhịn được đưa tay ra bóp nhẹ, bóp mặt cậu bé, bóp tay cậu bé, lại bóp chân cậu bé.

Đoàn Đoàn cũng ngây ngốc mặc cho cậu hành động.

Tần Tĩnh Nghiễn bóp xong, mới như xác nhận, nói: "May quá! Ta còn tưởng là tiểu tiên đồng từ đâu đến đổi mất Đoàn Đoàn nhà ta rồi, hóa ra là... Đoàn Đoàn nhà ta biến thành tiểu tiên đồng rồi!"

Đoàn Đoàn chớp mắt, sau khi phản ứng lại đã cười khanh khách: “Chính là Đoàn Đoàn nha!”

Lý Tuyết Trân ở một bên nhìn, trong lòng bà ấy ngứa ngáy nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt Tần Tĩnh Nghiễn, nói: “Chàng mau để ta ôm Đoàn Đoàn một chút.”

Tần Tĩnh Nghiễn nào dám trêu chọc nương tử tương lai của mình, nghe xong liền vội vàng đặt cục bột nhỏ trong lòng vào lòng nàng.

Lý Tuyết Trân hài lòng bế Đoàn Đoàn nhanh chóng đi tới trước mặt Lý Viễn và Tô Hòa.

Còn Tần phụ Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương cũng chăm chú nhìn tiểu tử xinh đẹp kia.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn nhau, bật cười, cũng không quan tâm đến cảnh Đoàn Đoàn bị người ta bế tới người ấy ôm lại.

Một gia đình lớn như vậy chỉ có một tiểu tử, không cưng chiều thì còn gì nữa.

Thấy Đoàn Đoàn đến trong lòng Tần phụ Tần mẫu, Lý Tuyết Trân kéo Giang Oản Oản ngồi xuống, nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi cười nói: “Tẩu tử, hôm nay tẩu và Đoàn Đoàn mặc quần áo này, hai người đẹp quá!”

Giang Oản Oản cười nói: “Là quần áo đẹp thôi.”

Lý Tuyết Trân lắc đầu: “Không, bộ quần áo này như cẩm thượng thiêm hoa, càng tôn lên vẻ đẹp của con!"

Ngay sau đó nhìn Đoàn Đoàn lại một trận cảm thán: "Đoàn Đoàn thật sự quá đáng yêu!"

Giang Oản Oản cười khẽ một tiếng, ghé vào tai nàng ấy thì thầm: "Dù sao thì muội và A Nghiễn chỉ hơn hai tháng nữa là thành hôn rồi, đến lúc đó hai người nhanh chóng sinh một đứa là được."

Ban đầu Tần phụ Tần mẫu định ít nhất phải ba tháng nữa mới thành hôn, cũng để chuẩn bị nhiều hơn nhưng Tần Tĩnh Nghiễn lại rất sốt ruột, Lý Tuyết Trân cũng chiều theo cậu. Lý Viễn và Tô Hà hỏi ý kiến của nàng ấy cũng nói là nghe theo Tần Tĩnh Nghiễn, cho nên Tần phụ Tần mẫu và Lý Viễn cũng chỉ đành đồng ý.

“Tẩu tử, tẩu… Tẩu đừng nói bậy.”

Giang Oản Oản liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn đang trêu chọc Đoàn Đoàn, cười nói: "A Nghiễn thích Đoàn Đoàn như vậy, sau này hai người có con, không biết sẽ chiều chuộng thế nào, nếu sinh một đứa nữ nhi, sợ là sẽ được cưng chiều lên tận trời."

Lý Tuyết Trân nghe xong không khỏi nhìn chằm chằm Tần Tĩnh Nghiễn.

Dường như Tần Tĩnh Nghiễn cảm giác được có ai đó nhìn thì thấy Lý Tuyết Trân đang nhìn chằm chằm cậu, cậu mỉm cười với nàng ấy mà còn trừng mắt nhìn.

Giang Oản Oản nhìn vẻ liếc mắt đưa tình của hai người, sau đó lại nhìn Tần Tĩnh Trì bên cạnh, nàng cười bất lực lắc đầu cũng không quan tâm đến họ nữa.

Ăn trưa đơn giản xong, cả nhà bắt đầu chuẩn bị các món ăn cho bữa cơm tất niên.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi vào bếp, nhìn quần áo của nàng, lại nhìn các món ăn chưa chế biến, không khỏi nhíu mày, hắn lập tức đi ra ngoài lấy một chiếc tạp dề lớn giúp nàng mặc vào.

Giang Oản Oản nhìn chiếc tạp dề hắn đưa tới mới phản ứng lại, mỉm cười, nàng thậm chí không nhận ra bộ quần áo này dễ bẩn đến thế, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay mặc nó quả là sai lầm."

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Không sao, những chuyện khác nàng cứ giao cho ta làm cũng được."

Giang Oản Oản nghiêng đầu hôn hắn một cái, ngay sau đó ánh mắt nhìn quanh rồi mới tới bên tai hắn nói: "Vậy… Đa tạ tướng công."

Đợi nàng cách xa một chút, Tần Tĩnh Trì đã nhìn nàng chăm chú, tuy trên mặt không biểu lộ gì nhưng vành tai đỏ ửng lại hoàn toàn bại lộ sự bối rối trong lòng hắn.

Hắn xoa xoa lỗ tai ngứa ngáy, chân mày hơi nhường rồi chậm rãi đến gần nàng, do Giang Oản Oản vẫn không lui về sau mấy bước nên đã bị hắn ôm eo.

Tần Tĩnh Trì vừa định hành động thì bị giọng nói của giang hiền võ cắt đứt.

"Tĩnh Trì, Oản Oản, con dê bên ngoài xử lý sạch sẽ rồi cắt thành miếng nhỏ hay sao?"

Giang Oản Oản đẩy Tần Tĩnh Trì ra, vội đi ra ngoài, nàng ho nhẹ một tiếng nói: "Cha, mọi người làm thịt dê, xử lý sạch sẽ là được, con sẽ nấu nguyên con dê nên không cần chặt miếng."

Giang Hiền Vũ gật đầu: “Được!”

Giang Oản Oản nói xong, mới quay lại bếp, nhìn vẻ mặt bất lực lại tủi thân của Tần Tĩnh Trì, nàng chột dạ dời mắt đi, nói: “Chúng… Chúng ta làm thức ăn đi.”

Tần Tĩnh Trì cũng không đáp lời mà đi đến cửa bếp nhìn ngó một chút, rồi bước tới sau lưng Giang Oản Oản ôm lấy nàng, nghiêng đầu nhìn cần cổ trắng nõn thon thả của nàng, lại nhìn vành tai hơi đỏ, hắn cong môi cười cúi xuống ngậm lấy vành tai nàng, dùng răng nhẹ nhàng mân, vê.

Giang Oản Oản rụt người lại trong vòng tay hắn, kinh ngạc nhìn về phía cửa bếp, thấy không có ai mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

“Chàng… Làm gì vậy? Mau… Mau buông… Nhà nhiều người như vậy!”

Tần Tĩnh Trì buông vành tai nóng bừng của nàng ra, lại kéo vạt áo nàng, ở vị trí mà quần áo có thể che được, mạnh mẽ m.út một cái, lập tức trên cần cổ nàng in hằn một vết hôn đỏ ửng.

Tần Tĩnh Trì hài lòng nhìn ngắm, mới giúp nàng chỉnh lại vạt áo, cong ngón tay khẽ búng vào trán nàng, cười xấu xa: "Để nàng trêu chọc ta!"

Giang Oản Oản sờ vào cổ chu môi: “Chàng… Chàng thật lớn gan, sao có thể làm loại chuyện này… Trong bếp!”

 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.