Giang Oản Oản mặc quần áo, đội mũ cho cậu bé xong, liền bị đứa con trai xinh đẹp của mình làm cho rung động, không nhịn được ôm cậu bé hôn mấy cái, ngay cả Tần Tĩnh Trì cũng cuối cùng chịu dời ánh mắt khỏi Giang Oản Oản, nhìn Đoàn Đoàn trắng trẻo xinh xắn trước mặt, cười liên tục.
Đoàn Đoàn bị hai người nhìn có chút ngượng ngùng, che mặt lại nhưng trong lòng lại rất tò mò không biết mình mặc quần áo mới trông như thế nào. Cậu bé vội vàng xuống giường, đi đôi giày nhỏ bằng lông xù rồi chạy đến bàn trang điểm của Giang Oản Oản, trèo lên ghế bắt đầu tự ngắm mình.
Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm vào gương, lúc thì sờ mũ, lúc thì vu.ốt ve lông ở cổ áo, khi nhìn vào gương, nụ cười trên khuôn mặt cậu bé không bao giờ ngừng.
Ngắm một lúc lâu, cuối cùng cậu bé mới chịu rời khỏi ghế.
Lông mày Giang Oản Oản hơi nhướng, cùng Tần Tĩnh Trì trêu chọc: “Đoàn Đoàn của chúng ta cũng là một tiểu bảo bối thích cái đẹp.”
Đoàn Đoàn nghe lời của nàng, tiểu tử thẹn thùng dậm chân: “Nương!”
Tần Tĩnh Trì cười khẽ một tiếng, véo má cậu bé rồi nắm tay cậu bé, nói: "Được rồi, chúng ta chỉ thấy con đẹp thôi, khen con một chút thì không được sao."
Giang Oản Oản cũng nắm bàn tay nhỏ còn lại của cậu bé, cười nói: “Được rồi, chúng ta đã kéo dài một lúc lâu, đoán cùng mọi người cũng đã rời giường, chỉ còn lại ba người chúng ta.”
Dưới lâu, mọi người đều đang ngồi trên ghế sô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007398/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.