Giang Oản Oản nói: “Không sao đâu ạ, con không vội, dù sao con vẫn còn mấy cái áo rất dày, Đoàn Đoàn cũng có mấy bộ rồi. Nương, nương cứ làm bộ của nương trước đi ạ.”
Sau đó nàng lại lo lắng nói: “Nương, nương đã phải may quần áo rồi, sau đó lại phải làm cả đệm ghế sô pha, như vậy rất mệt. Hay là chúng ta cứ chia đệm ghế ra đi, thuê người khác làm cho, như vậy tốc độ vừa nhanh mà người cũng sẽ không quá mệt.”
Tần mẫu không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Không cần không cần, nương rất rảnh, làm những thứ này đúng lúc có thể g.i.ế.c thời gian.”
Bà nói xong, Tần Tĩnh Nghiễn lập tức tiếp lời: “Nương, nếu không nương nghe lời tẩu tử đi, con thấy ngày nào nương cũng dậy rất sớm để làm, buổi tối thì thắp đèn làm, nương nên... A...”
Tần phụ cũng gật đầu theo Tần Tĩnh Nghiễn.
Tần mẫu nghe thấy vội thì vội vàng véo Tần Tĩnh Nghiễn một cái rồi trừng mắt nhìn Tần phụ: “Con đang nói cái gì vậy, nương không mệt, hơn nữa buổi sáng nương bị tỉnh giấc sớm, buổi tối không ngủ được nên mới mang ra để may quần áo thôi.”
Nói xong, bà còn liếc mắt nhìn Giang Oản Oản.
Giang Oản Oản thấy Tần Tĩnh Nghiễn nói vậy, nàng nhíu mày, Tần mẫu thấy dáng vẻ này của nàng thì vội vàng giải thích: “Oản Oản, con đừng nghe thằng nhóc này nói linh tinh, nương thật sự...”
Bà còn chưa kịp nói xong thì đã bị Giang Oản Oản cắt ngang, Giang Oản Oản cầm lấy tay của bà rồi nói: “Nương, nương nghe con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007451/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.