Lý Tam Nương nhếch miệng, bà ấy nói: “Khuê nữ và nữ tế của ta có mở một tiệm đồ ăn ở trong huyện, tên là Tiệm hải sản An An, ngon lắm đó, nếu cháu thấy thơm thì sau này có thể tới đây ăn thử.”
“À! Vậy nữ nhi và nữ tế của thẩm giỏi thật đó!”
Lý Tam Nương kiêu ngạo ưỡn ngực: “Ừm, tạm được thôi.”
Sau khi Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn nhìn Lý Tam Nương rời đi, Đoàn Đoàn mới ngẩng đầu lên hỏi: “Nương, cha của nương có giống cha của Đoàn Đoàn không ạ?”
Giang Oản Oản khẽ véo gương mặt của tiểu tử, nàng cười nói: “Đoàn Đoàn thích cha vậy sao?”
Đoàn Đoàn nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ, cha rất tốt đó! Vì vậy có phải tất cả cha đều tốt như vậy không ạ?”
Giang Oản Oản suy nghĩ một hồi, nàng nói: “Ừm... Đại đa số cha đều sẽ rất tốt, nương... Cha cũng rất tốt.”
Đoàn Đoàn như có điều gì suy nghĩ rồi mới gật đầu, nhưng mà... Nhưng mà Đoàn Đoàn từng thấy có một vài người cha đánh vào m.ô.n.g hài tử nhà mình, sau đó cậu bé lại nghĩ đến chuyện cha cũng thường xuyên vỗ vào cái m.ô.n.g nhỏ của mình, Đoàn Đoàn không nhíu mày và cũng không còn cảm thấy bối rối nữa.
Tần Tĩnh Trì đi ra khỏi phòng bếp thì thấy hai mẫu tử đang đứng ngẩn người trước cửa tiệm, hắn nghi ngờ: “Hai mẫu tử đang làm cái gì vậy? Sao lại đứng ngẩn người ở đấy?”
Nói xong, bây giờ Giang Oản Oản mới kịp phản ứng lại, nàng vội vàng bế Đoàn Đoàn đi vào trong tiệm.
Đoàn Đoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007454/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.