"Trước kia... Trước kia nương... Ừm... Dù sao thì sau đó ngoại tổ mẫu đến tìm nương, sau đó nương và ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đã làm lành. Sau nữa, họ cũng được nương và cha dẫn đến đây."
Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Ra là vậy."
“Trước đây không biết vì sao ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và nương lại cãi nhau, Đoàn Đoàn cảm thấy ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu rất tốt, nương cũng rất tốt nhưng nương nói trước đây đều là lỗi của nương, là nương quá nổi loạn.”
Đoàn Đoàn nghĩ đến nương của trước đây, lòng còn sợ hãi thở dài, may mắn là nương bây giờ đã trở nên rất tốt rất tốt, nếu không... Nếu không có khi mình bây giờ còn chưa được gặp ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đâu.
Giang Tư Nguyệt xoa đầu cậu bé: "Được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải đến học đường.”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ôm con hổ bông nhỏ trong lòng chui vào chăn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Tiễu cữu cữu, cữu cũng ngủ đi, ngày nào cữu và ngoại tổ phụ đều phải dậy sớm đi tập luyện, phải ngủ sớm mới được.”
“Được! Ngủ đi.”
"Ừm."
Hai tháng sau, nhà hát đã được xây dựng chỉnh tề, xung quanh mỗi sân khấu lúc xây dựng đều chôn vài cái chum lớn dưới đất vài tấc, như vậy, âm thanh trên sân khấu có thể truyền đi xa hơn một chút, tiếng vang cũng lớn hơn một chút.
Như vậy, một buổi biểu diễn có thể bố trí vài trăm chỗ ngồi.
Nhà hát được chia thành ba sảnh, mỗi sảnh đều có một sân khấu lớn, như vậy, ba sảnh đều có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2065531/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.