Phó Nguyệt kiên nhẫn giải thích: “A Giản không nhất thiết cũng phải chuyển ra ngoài, cứ để đệ ấy tự quyết định đi.”
Diệp Thiên Trung vội vàng quay đầu nắm chặt tay Tiêu Giản lắc lắc, nói: “A Giản, đệ mau nói với biểu tẩu rằng đệ sẽ ở lại đi. Sau này, chúng ta còn cùng nhau đi học, luyện võ nữa!”
Tại sao lại bắt mình phải quyết định một vấn đề khó khăn như vậy!
Cái má trắng trẻo mập mạp của Tiêu Giản phụng phịu, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, đầy vẻ do dự.
Cậu bé cũng muốn cùng Thiên Trung ca ca đi học, còn cả luyện võ nữa. Nhưng ca ca ruột lại đi đến nơi rất xa để bảo hộ quốc gia, hiện cậu chỉ còn tẩu tẩu thôi.
Tiêu Giản đỏ mặt, gỡ tay Diệp Thiên Trung, nói nhỏ: “Thiên Trung ca ca, chúng ta có thời gian ban ngày học cùng nhau rồi, buổi tối đệ sẽ trở về với tẩu tẩu và Nhu Nhu. Đệ đã hứa với ca ca, đệ là nam tử hán, phải bảo vệ tốt cho người nhà.”
Tề Đồng nén cười, vươn tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của cậu bé. Bé A Giản trắng trẻo xinh xắn như chiếc bánh bao, không giống Thiên Trung, mấy năm nay lớn lên thì gầy đi, có nhéo cũng chẳng có cảm xúc gì.
Tề Đồng nói: “Đúng vậy, A Giản của chúng ta là nam tử hán, hiện tại Tiêu gia có con chèo chống gia nghiệp rồi.”
Tiêu Giản ưỡn ngực, đúng thế mà, ca ca không có ở nhà, cậu chính là trụ cột trong nhà đó!
Sao mẫu thân hắn lại làm phiền thêm khi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/165946/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.