Trở về phủ, mới vừa bước vào Kỳ Cảnh viện đã nghe tiếng khóc của Nhu Nhu truyền đến.
Phó Nguyệt nhíu mày, nhanh chân bước vào hậu viện.
Trong chính đường hậu viện, Thạch bà bà đang ôm Nhu Nhu, Diệp Thiên Trung cùng Tiêu Giản đang giả làm tiếng ếch kêu nhằm chọc cười con bé, đáng tiếc là Nhu Nhu không nhìn bọn hắn, vẫn đang nhắm hai mắt oa oa khóc đến thương tâm.
Tiêu Giản chẹp miệng, trên mặt hiện vẻ lo lắng nhưng động tác trong tay lại nhẹ nhàng. Hắn như ông cụ non đang lau nước mắt cho chất nữ, nói khẽ: "Nhu Nhu ngoan, đừng khóc nữa được không? Tẩu tử sẽ trở về ngay lập tức, tiểu thúc thúc chơi đùa với con nha."
"Làm sao vậy?" Phó Nguyệt bước nhanh đến trước mặt Thạch bà bà.
Nhu Nhu nhìn thấy mẫu thân, tiếng khóc nhỏ lại, nhoài người sang hướng nàng đòi ôm.
Phó Nguyệt bế khuê nữ lên, thuận tiện vuốt lưng bé.
Tiêu Giản nhẹ nhàng thở ra: "Sau khi chúng ta đi học về, Nhu Nhu đã khóc rồi, khóc một hồi lâu, dỗ dành thế nào cũng không được." Khiến hắn vô cùng lo lắng.
Thạch bà bà bất đắc dĩ nói: "Buổi chiều sau khi tỉnh lại thì chơi một chốc lát, nhưng đợi không thấy con nên khóc."
Tiêu Thái đi rồi, chỉ khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc của mẫu thân, Nhu Nhu mới có thể im lặng chơi đùa bên đám người Thạch bà bà, nhưng nếu không thấy nàng, con bé sẽ khóc nháo.
Bàn tay bé nhỏ của Nhu Nhu nắm lấy góc áo Phó Nguyệt, thì thầm: "Nương, nương." Dụi tới dụi lui trong ngực nàng.
"Nương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/165962/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.