Tề Đồng lười nhác hỏi: “Trong Kỳ cảnh viện đều sắp xếp thỏa đáng rồi chứ?”
Chung Tình: “A phong nói, đã an trí nghỉ ngơi hết rồi ạ. Bên phía lão gia cùng thiếu gia đều phái người truyền tin.”
Ngô Phong chính là Ngô thúc, đã thành hôn với Chung Tình nhiều năm, đáng tiếc vẫn không có con cái.
“Được rồi, bên kia ngươi cũng chú ý nhiều hơn một chút, đừng để thiếu sót cái gì. Trong lòng lão gia các ngươi luôn cảm thấy thiệt thòi cho muội muội, sắp thành tâm bệnh rồi. Lúc này cuối cùng cũng đã chờ được người tới, chúng ta phải chiêu đãi cho tốt, những gì nên làm đều phải chuẩn bị tốt.”
“Ta hiểu rồi, công chúa yên tâm đi.”
Nghe nói cả nhà Tiêu Thái đã tới phủ, sắc trời vừa tối, Diệp Trạch xử lý xong công sự, lập tức cưỡi ngựa nhanh chóng trở về.
Diệp Trạch bước chân như lướt gió mà đi đến: “Tiêu Thái tới rồi à?”
“Đúng vậy, đã đưa bọn họ tới Kỳ Cảnh viện nghỉ tạm trước rồi.” Ngô thúc bảo gã sai vặt mang nước ấm tới rửa mặt đổi thường phục cho Diệp Trạch, “Công chúa đã tổ chức tiệc ở Bách Vị Hiên.”
Diệp Trạch giang hai tay cánh tay để gã sai vặt hầu hạ: “Thiên Trung đâu? Trở về không?”
“Nhị thiếu gia cũng trở về, hiện đang ở chỗ của công chúa.”
“Vậy ngươi phái người đi nói một tiếng, chúng ta tổ chức tiệc mừng A Thái đến.”
“Vâng”
Diệp Trạch chỉnh trang thỏa đáng, tinh thần phơi phới mà đi tới Minh Ngọc Đường trước hậu viện.
Còn chưa vào cửa, Diệp Trạch đã nghe thấy tiếng cười đùa của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/166048/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.