Mắt thấy ánh mắt Phương Mãnh ngày càng hung dữ, Hắc Cẩu yên lặng rút lại lời nói.
Ba huynh đệ Lai gia không đủ tầm để nhận được tin tức, lại không có chỗ ở cố định.
Nhưng Phương Tam Gia vừa rồi đã bỏ qua lời bao che, giờ xảy ra chuyện này, huynh đệ bọn họ cũng có trách nhiệm nhất định.
Cả phòng im lặng kìm nén.
Một lát sau, Phương Tam Gia mới mở miệng để Hắc Cẩu dẫn ba huynh đệ kia quay lại.
Chờ đến khi biết tin Phó Nguyệt bị tức đến phát xỉu và phát hiện mang thai, Phương Mãnh giống như một pho tượng, ngồi không nhúc nhích trong phòng, có điều ánh mắt lạnh như đao lại khiến người ta sợ hãi.
Hắc Cẩu không biết rốt cuộc Phó Nguyệt có vị trí như thế nào trước Phương Mãnh.
Nhưng ít ra, rất quan trọng, không thể chọc vào… là đủ.
Phương Mãnh không sai bảo gì nữa, Hắc Cẩu cũng không dám quấy rầy hắn vào lúc này, liền lặng lẽ lùi ra ngoài.
Đến nửa đêm, Phương Mãnh xử lý xong việc, toàn thân lạnh lùng rời khỏi phòng, dẫn theo mọi người cùng tới sân nhỏ.
Nghe được tiếng cửa mở ra, ba huynh đệ nhà họ Lại co ro né tránh.
Nghĩ đến sự lợi hại của Cao Nghĩa Môn, ba người bọn họ sợ sệt tranh nhau dập đầu nhận sai.
“Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi có mắt không thấy thái sơn!”
“Van cầu Phương Tam Gia đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi lần này đi!
“Lần sau thực sự không dám nữa!”
…
Phương Mãnh đứng giữa nhà, lạnh lùng nhìn ba người đang quỳ xuống cầu xin được tha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/166159/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.