Tôn Trường Minh và Tiêu Thái ra hiệu với nhau, hai người lặng lẽ lui ra ngoài, không làm kinh động chúng.
Cách xa một quãng, Tôn Trường Minh mới nói: “A Thái, chỉ dựa vào hai người ta và ngươi thì không thể nào bắt được chúng. Ngươi trở về nói cho Trường Canh ca, để ca ấy tìm thêm người cùng nhau hành động.”
Tiêu Thái gật đầu, trong lòng hắn hiểu rõ, thấy sắc trời cũng không còn sớm liền lập tức xuống núi đi tìm trưởng thôn.
Trưởng thôn ăn xong cơm chiều, cũng không yên tâm ngủ, đang nôn nóng ngồi ngay ngắn ở trong nhà chính chờ đợi Tiêu Thái.
Nhìn thấy Tiêu Thái đi tới trong bóng đêm, ông vội vàng sai Trương thẩm làm chút đồ ăn cho đứa trẻ này.
Tiêu Thái cảm tạ: “Trương thẩm đừng làm, cháu chỉ tới nói với Tôn thúc một tiếng, nương tử cháu cũng đang ở nhà chờ cháu rồi.”
Hắn kể lại rành mạch điều phát hiện trên núi hôm nay cho Tôn Trường Canh nghe, đưa ra lời đánh giá “Tôn thúc, muốn đi bắt được đàn heo rừng này ít nhất phải có mười mấy tráng hán. Phải là những người gan dạ, thân thủ cũng không tệ, hơn nữa cháu và sư phụ cũng không thể bảo đảm sự bình an của bọn họ.”
Trưởng thôn trầm tư, vì sự an toàn của thôn, đây là chuyện nhất định phải làm.
Hơn nữa về phương diện an toàn, tuy Tiêu Thái và Tôn Trường Minh thân thủ không tồi, nhưng bọn họ cũng là người, gặp gỡ một con heo rừng to thì sự an toàn của chính mình cũng khó có thể bảo đảm chứ đừng nói đến có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/166235/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.