Bọn họ ở gian phòng phía đông, A Giản ở gian phòng phía tây. Chính đường nghỉ ngơi ăn cơm, cửa sau ở bên phải có thể nối thẳng hậu viện, cái phòng nhỏ bên kia có thể làm thư phòng.
Phó Nguyệt gật gật đầu với Tiêu Thái, chọn nhà này.
Tiêu Thái nói một tiếng với Hắc Cẩu, làm phiền hắn gọi nam chủ nhân tới mặc cả.
Nam chủ nhân vội vã xử lý tốt chuyện của viện này để nhanh chóng khởi hành đuổi theo thân thích đã lên đường.
“Hắc Cẩu tử, ngươi xem viện này nằm trên đoạn đường này của ta, 520 bạc không thể bớt hơn! Đây là nể mặt mũi của tam gia thì ta mới đưa ra giá thấp như vậy.
Nam chủ nhân nói: “Nếu không phải lúc trước tam gia từng giúp ta nhiều lần, đổi lại là người khác, viện này thêm cửa hàng thì ta có thể bán được sáu bảy trăm lượng đó!”
Hắc Cẩu tử đáp: “Chỗ này của ngài muốn bán luôn, lại đòi bạc ngay lập tức thì trong một chốc một lát không dễ bán đâu.”
“Huống hồ, ngài cũng đừng lừa ta, đoạn đường này còn tạm được, nhưng không phải là đường phố phồn hoa như mấy dãy đường cái như Bạch Hổ, giá này có thể trực tiếp mua được một cửa hàng nhỏ không tồi ở bên đó.”
“Chỗ này của ta có viện để ở mà!”
……
Hai bên nói qua nói lại một hồi, Hắc Cẩu coi như không uổng phí một phần tiền công mà Tiêu Thái cho, cuối cùng quyết định trả tròn 500 lượng, nhưng phải thanh toán toàn bộ bạc vào trước cuối tháng.
Phó Nguyệt và Tiêu Thái đồng ý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/166241/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.