“Tu... Tu...”
Tiếng còi tàu kéo dài, cột khói bốc lên cuồn cuộn.
Sau ba ngày chạy liên tục, cuối cùng đoàn tàu hơi nước cũng vào ga thành phố Thượng Hải vào buổi chiều tà, khi ánh nắng đang dần tắt.
Vừa dừng lại, cửa của từng toa tàu đã mở ra giữa tiếng ồn ào xô đẩy.
Lận Đình cột hai b.í.m tóc dài đến eo, trông có vẻ hơi chật vật nhếch nhác, cố gắng nín thở, mang theo bọc hành lý, chen chúc theo dòng người đi xuống tàu.
Bệ tàu đông đúc, chật như nêm cối, không khác gì bên trong toa tàu. Cô không dám đứng yên một chỗ gây cản trở, nên tiếp tục chen ra ngoài.
Chỉ khi rời khỏi đám đông, cô mới đặt bọc hành lý xuống, bắt chước những hành khách xung quanh, giấu hai tay vào tay áo, ngồi lên bọc hành lý, ngẩn người nhìn những hành khách khác leo lên tàu qua cửa sổ, suy nghĩ dần dần bay xa.
Cô không thể hiểu nổi!
Dù đã trôi qua một ngày, Lận Đình vẫn không thể hiểu rõ.
Tại sao chỉ sau một giấc ngủ, mọi thứ đều thay đổi.
Cô không còn là giáo viên tiếng Anh trung học Lận Đình của năm 2023 nữa, mà trở thành Lận Đình, một cô dâu mới cưới ở năm 1967, hơn nữa còn đang bỏ trốn.
À... nếu nói một cách chính xác, cô là một cô dâu cuỗm tiền bỏ trốn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ về câu chuyện đằng sau, Lận Đình cảm thấy đầu óc căng cứng, nhịn không được lại thở dài một hơi…
“Đồng chí? Nữ đồng chí này? Cô có sao không? Có cần nước nóng không?”
Tiếng nói của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/1781500/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.