Lận Đình cầm một nắm lạc, vừa bóc vỏ vừa kể lại, cuối cùng tổng kết: “...Con nghĩ không cần ở lại thành phố nữa, ở xa yên bình hơn.”
Cô định nói “an toàn hơn”, nhưng cuối cùng lại chọn từ nhẹ nhàng hơn.
Hồ Tú vốn mềm lòng, nghe cô giáo Viên vì bảo vệ con gái mà bị đánh, nước mắt đã rưng rưng, không ngừng than thở “không dễ dàng” và “quá khổ”.
Nghe xong con dâu tóm tắt, bà cũng đồng ý: “Nói đến nông trường tái định cư, gần nhà bên ngoại mẹ có một cái, cậu út của nhóc Tiếu đang ở đó. Mẹ có thể nhờ cậu giúp, nhưng chỉ sợ không có tác dụng nhiều, vì cậu chỉ là người gác cổng.”
Cũng không phải vậy, người gác cổng cũng là người quen mà.
Lận Đình ghi nhớ chuyện này, trưa khi chồng về, cô lại hỏi về tính khả thi.
Khác với vợ, Hoắc Tiếu luôn biết tình hình bên ngoài, nên không bất ngờ về tình hình của cô giáo: “Chuyện này không khó. Ở quê mình, mấy trưởng nông trường đều là cựu chiến binh. Không giúp được gì nhiều, nhưng không bị bắt nạt thì được. Nếu cô giáo tự nguyện xin đi cải tạo lao động, mọi chuyện sẽ dễ dàng.”
Lận Đình tuy muốn giúp người, nhưng không muốn gây rắc rối cho gia đình, cô lo lắng hỏi: “Sẽ không phiền phức gì chứ?”
Hoắc Tiếu múc một bát canh cá cho vợ rồi mỉm cười đáp: “Yên tâm, chỉ cần cô ấy tự nguyện, sau đó là chuyện một câu nói thôi.”
“Vậy thì tốt...”
Sáng hôm sau.
Lận Đình gọi điện thoại đến cửa hàng bách hóa.
Hôm nay Tiền Hải Đào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/1781632/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.