Vợ ông ba là Trương Hoa Mai đến muộn hơn một chút, nhưng cũng không đi tay không.
Bà ấy không những mang theo một con cá muối, mà còn mang cả chân dê hầm lúc trước nhà mẹ đẻ cho.
Cộng thêm món thịt xông khỏi, xúc xích và một số món khác mà Hồ Tú đã chuẩn bị từ sớm định chờ đón tết, đồ ăn vô cùng phong phú.
Ai không có chỗ ngồi thì bưng bát đứng ăn, vẫn có thể ăn uống thỏa thích như cũ.
So với mười mấy đứa bé choai choai, Lận Đình cũng coi như người lớn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho nên, cô được sắp xếp ngồi trên giường đất, bạn nhỏ Miêu Miêu thì ngồi trong lòng cô.
Mọi người vừa uống rượu vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Mãi đến hơn hai tiếng sau, buổi liên hoan này mới kết thúc.
Sau khi tiễn chú, thím và đám em trai em gái đi, Lận Đình đóng cửa, rồi đi đến phòng mẹ chồng.
Cô phát hiện hai đứa bé đã ngủ rồi.
Còn mẹ chồng cô đang lấy một hộp sắt ra khỏi ngăn kéo.
Nhìn thấy con dâu, bà ấy cười bảo: “Con ngồi xuống đi.”
Lận Đình ngồi xuống mép giường đất, hỏi: “Mẹ đang làm gì thế ạ?”
Hồ Tú lấy mở hộp sắt, lấy ra một xấp phiếu: “Thấy không, đây đều là phiếu vải mà mẹ tích cóp được đó. Không phải sáng mai mẹ định lên công xã gọi điện thoại cho nhóc Tiếu còn gì, mẹ nghĩ đằng nào cũng thuận đường, thì ghé hợp tác xã mua bán mua cho con cuộn vải về may mấy bộ quần áo mới.”
Dứt lời, bà ấy đưa mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/1781832/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.