Trong thôn quả thật chẳng có bí mật gì.
Nhất là sau khi chiếc loa lớn trong thôn liên tục thông báo suốt hai tiếng đồng hồ.
Đừng nói là toàn bộ đại đội Hướng Dương, mà ngay cả mấy đại đội sản xuất gần đó cũng nghe tin.
Hóa ra vợ của thằng nhóc nhà họ Hoắc không hề bỏ trốn, mà chạy đến quân đội để nhận di vật của Hoắc Tiếu.
Không thể không nói, tuy cách làm của bí thư Vương ở công xã có chút thái quá, nhưng đồng thời cũng có thể ngăn chặn và làm sáng tỏ lời đồn với tốc độ nhanh nhất.
Ít nhất bây giờ khi người dân trong thôn nhắc đến Lận Đình, họ không nói nói những lời coi thường nữa, thay vào đó là sự khâm phục vô có tình có nghĩa.
Đương nhiên, có người tin thì cũng có người nghi ngờ.
Chỉ là lão bí thư và bí thư Vương nhìn chằm chằm, không ai dám nói sự nghi ngờ đó ra miệng mà thôi.
Mà người may mắn được sống lại một đời - Vương Tú Cầm, là người duy nhất bày tỏ thái độ không tin một cách kiên định.
Dù sao dựa theo trí nhớ của cô ta về kiếp trước, thì sau khi cuỗm tiền bỏ trốn, người phụ nữ xấu xa Lận Đình kia không quay về nữa.
Chỉ là cùng thời gian này ở kiếp trước, cô ta đã lấy chồng rồi, nên không biết đời trước có vụ phát loa thông báo thế này không.
Nghĩ đến đây, Vương Tú Cầm không khỏi cảm thán bản thân số khổ.
Cô ta sống đến ba mươi tuổi, sinh được ba đứa con gái lỗ vốn, chẳng có lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/1781847/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.