Một người thay phiên nhau chăm sóc một ngày cũng không quá mệt mỏi, nhưng bọn họ chưa bao giờ làm điều đó.
Đúng thật là làm lòng người rét lạnh.
Còn có những đứa cháu trai cháu gái này của bà ấy, có lẽ trong lòng bọn họ đều ghét bỏ người bà nội tàn tật của mình, không có ai chăm sóc Trình Tuyết Dương, ngoại trừ Lý Trình Trình, chỉ có cô là chưa bao giờ ghét bỏ bà ấy, cô ra ra vào vào phòng của Trình Tuyết Dương, nói chuyện với bà ấy, giúp bà ấy bớt buồn chán, cho dù cô không biết cách chăm sóc một người là như thế nào nhưng cô vẫn cố gắng chăm sóc bà nội của mình.
Một đứa trẻ mới bảy, tám tuổi đã biết đun nước nóng lau người thay quần áo cho bà nội, nhưng người làm cha mẹ như bọn họ lại không hiểu, còn có thể biện minh như vậy sao?
Không phải bọn họ không hiểu, chỉ là bọn họ sợ bẩn, chán ghét nên mới không thèm chăm sóc.
Nếu bọn họ đã thờ ơ lạnh lẽo như vậy, vậy cũng không cần phải khách sáo với bọn họ nữa, sau khi đưa bọn họ đến thành phố Thượng Hà, mua cho bọn họ mỗi người một căn nhà ở một nơi tương tự như khu ổ chuột, sau đó lại sắp xếp một công việc vừa bẩn vừa mệt để bọn họ trải nghiệm nỗi đau khổ khi Trình Tuyết Dương bị liệt nằm trên giường lúc đó một chút đi, làm một bài kiểm tra ý chí của bọn họ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Con trai cả của Lý Minh Sơn và Trình Tuyết Dương, Lý Vân Đông, năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/2355524/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.