Mẹ Lập Nhiên đứng ở cửa đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, thấy bóng lưng của con trai ngày càng nhỏ dần cho đến khi biến mất hẳn, không còn nhìn thấy nữa thì khoé miệng bà ta mới nở một nụ cười gian ác. Trước đây đúng là bà ta nhìn trúng số tiền lương một tháng mấy chục đồng của Bạch San San nhưng bây giờ điều mà bà ta quan tâm lại là những lợi ích mà anh ba của Bạch San San có thể mang lại.
Từ nay trở đi, bà ta sẽ lấy danh nghĩa của Bạch San San viết thư cho Bạch Lâm Sơn mỗi tháng để đòi tiền và đồ đạc, bà ta không tin là anh ba của Bạch San San lại có thể bỏ mặc cô ta.
Nghĩ đến đây, mẹ Lập liếc mắt nhìn về phía chuồng lợn rồi nở một nụ cười đắc ý. Bà ta đợi đến trưa, sau khi xác nhận Lập Nhiên đã lên tàu thì mới thả Bạch San San ra. Chỉ cần Bạch San San vẫn ở đây thì từ nay về sau bà ta sẽ có một nguồn lợi ổn định.
Khi giật mình tỉnh giấc vì cảm giác ớn lạnh cứ mơn man trên người, vừa mở mắt Bạch San San đã thấy một cái đầu lợn to đùng trước mắt mình, nghĩ đến chuyện vừa rồi là con lợn này l.i.ế.m liếm người mình thì cô ta sợ hãi hét lên.
Nào ngờ miệng cô ta đã bị thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không kêu thành tiếng được mà chỉ còn lại những tiếng rên rỉ trong cổ họng.
Mẹ Lập Nhiên nghe thấy tiếng động của Bạch San San thì bưng bát cơm đến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/2424843/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.