Giờ nói mấy chuyện này còn sớm, chờ kết quả ra rồi con không cần nói gì, tự nhiên sẽ làm mẹ nở mày nở mặt.
Giờ tốn công giải thích làm gì?" Mẹ Lâm cười nói: "Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta sẽ cho mấy kẻ khinh thường kia một bài học, hừ.
" Bà Trịnh lại cười lạnh: "Nói mạnh miệng thì ai chẳng làm được, đừng để đến lúc đó mất mặt không dám ra đường.
Một đứa con gái mà cũng nghĩ mình hay ho lắm, không biết mình có đủ khả năng không.
" Mẹ Lâm ném cái cuốc trong tay xuống, chuẩn bị đôi co với bà Trịnh: "Bà nói cái gì! " Đột nhiên, có tiếng la lớn: "Cứu với, có ai không, con nhà Lai Thuận rơi xuống sông rồi!" "Mau tới cứu người đi!" Không biết ai đó hét lên, làm gián đoạn lời mẹ Lâm đang nói.
Nghe tin có đứa trẻ rơi xuống nước, tất cả dân làng đều bỏ công việc, vội vàng chạy ra bờ sông.
Mẹ Lâm cũng không chậm chân, kéo theo Lâm Dĩ Ninh chạy nhanh tới nơi có đám đông tụ tập.
Khi hai người còn chưa tới nơi, đã thấy vài người nhanh nhẹn nhảy xuống sông cứu người.
Lâm Dĩ Ninh liếc nhìn một trong những người đó, chỉ vào một người đàn ông mặc quần áo xanh lục hỏi: "Mẹ, người đàn ông mặc quần xanh đó là ai vậy?" Mẹ Lâm nhìn qua một lúc rồi ghé sát tai Lâm Dĩ Ninh nói nhỏ: "Đó là cậu út của nhà Tam Phúc, con không nhớ sao? Hồi nhỏ con còn thường chạy theo anh trai cậu ấy chơi.
Anh trai cậu ấy là người thân thiết với con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-vua-mo-mat-da-tro-thanh-co-chau-gai-cuc-pham-thap-nien-70/1281674/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.