Tô Thời Ninh tức giận vì bị trêu, liền cắn vào mặt Diêu Nhuận An.
"Ái da!
Thằng nhóc này, bỏ ra mau!" Tô Cẩn Trạm từ lúc nhìn thấy Lâm Dĩ Ninh đã có một tia sáng kỳ lạ trong mắt, lúc này không quan tâm đến hai người đang cắn nhau, liền tiến về phía Lâm Dĩ Ninh.
Lâm Dĩ Ninh vừa nhìn thấy ba người họ, liền cảm thấy đau đầu, định làm ngơ nhưng nghĩ lại thì trốn cũng không thoát, đành đối diện với họ một cách thản nhiên.
"Lâu rồi không gặp.
" Tô Cẩn Trạm nói với giọng vui vẻ, ánh mắt nhìn Lâm Dĩ Ninh đầy niềm vui.
"Lâu sao? Hình như chúng ta mới gặp nhau cách đây vài ngày thôi mà?" Lâm Dĩ Ninh cố tìm chuyện để nói, chứ thực ra trí nhớ của cô vẫn tốt.
"A, Lâm tiểu thư không biết có câu nói 'một ngày không gặp như cách ba thu' sao?" Lâm Dĩ Ninh trợn mắt, lùi ra xa một chút, sau đó chỉnh lại lời nói: "Xin gọi tôi là Lâm đồng học hoặc Lâm đồng chí, nhà tôi là nông dân mấy đời, không đảm đương nổi danh xưng tiểu thư.
" Tô Cẩn Trạm thấy cô lùi ra xa, khẽ nhếch môi cười, rồi cũng tiến lên một bước: "Được, Lâm đồng học.
Cảm ơn cô đã cứu cháu trai tôi.
" Lâm Dĩ Ninh liếc nhìn Tô Thời Ninh từ xa, lẩm bẩm: "Nếu biết hắn là cháu anh, tôi đã chạy thật xa rồi.
" Tô Cẩn Trạm cúi đầu xuống gần hơn để nhìn thẳng vào mặt cô: "Lâm đồng học nói gì vậy?" Lâm Dĩ Ninh quay mặt đi, hơi nhíu mày, giọng có chút sốt ruột: "Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-vua-mo-mat-da-tro-thanh-co-chau-gai-cuc-pham-thap-nien-70/1281695/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.