- Phu quân, kế hoạch của chàng cuối cùng đã thành công, hơn nữa quản sự đội tàu kia không ngờ lại hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, thiêu sạch vật tư của Hoàn Nhan bộ, phỏng chừng những người còn lại chỉ sợ cũng không qua được mùa đông năm nay!
Trong thư phòng, Tào Dĩnh cầm một phong thư vừa đọc vừa cười nói.
Trong toàn bộ kinh thành, người biết kế hoạch Triệu Nhan đối phó với người Nữ Chân trừ chính hắn ra, cũng chỉ có Tào Dĩnh biết, vừa vặn hôm nay đội tàu chấp hành nhiệm vụ đưa tin tới, vì thế Triệu Nhan liền cho Tào Dĩnh xem qua, như vậy cũng có người thảo luận với hắn một chút kế tiếp nên làm gì?
- Nương tử, nàng sẽ không thật sự cho rằng là đã bức được Hoàn Nhan bộ đến tuyệt cảnh rồi chứ?
Nghe được lời của Tào Dĩnh, khó có khi Triệu Nhan không cùng ý kiến nói.
- Chẳng lẽ không đúng sao, vật tư của Hoàn Nhan bộ đều đã bị đốt đi, hiện bọn họ muốn ăn cũng không có mà ăn, muốn mặc cũng không có để mặc, tuy thiếp chưa từng đi Trường Bạch sơn, nhưng cũng biết bên đó khí hậu lạnh vô cùng, nếu không chuẩn bị đầy đủ, căn bản không thể sống sót qua mùa đông, với tình huống hiện tại của Hoàn Nhan bộ, bọn họ làm sao có thể vượt qua được mùa đông này?
Tào Dĩnh nghe thấy lời của Triệu Nhan cũng không khỏi có chút kinh ngạc nói, nàng luôn tự phụ mình mưu trí vô song, nếu đổi lại là nàng bị rơi vào hoàn cảnh như Hoàn Nhan bộ, chỉ sợ nàng cũng không có bất kỳ biện pháp nào để hoá giải tử cục này.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Tào Dĩnh, Triệu Nhan cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Nương tử nàng đánh giá Hoàn Nhan bộ quá đơn giản rồi, tuy nhiên cũng không kỳ quái, bởi vì nương tử nàng suy xét vấn đề từ góc độ của con người, nhưng đối với Hoàn Nhan bộ, hoặc là nói toàn bộ người Nữ Chân mà nói, bọn họ chỉ là một đám dã thú vừa được khai hoá, nếu gặp phải tuyệt cảnh, bọn họ có lẽ là sẽ tạm thời thoái hóa thành dã thú, dùng phương pháp của dã thú để giúp mình vượt qua tuyệt cảnh.
- Cái gì mà người với dã thú, lời phu quân sao thiếp nghe không hiểu?
Tào Dĩnh lúc này cũng vô cùng nghi ngờ hỏi, nàng và Triệu Nhan kết hôn đã nhiều năm, tự nhận đã là vợ chồng đồng tâm, có đôi khi Triệu Nhan căn bản không cần mở miệng, nàng cũng biết ngay tâm ý của hắn, giống như hôm nay không ngờ nghe không hiểu lời hắn nói cũng là lần đầu tiên.
- Hắc hắc, những lời ta nói hẳn là thuộc về loại vấn đề triết học, cái gọi là triết học, chính là khiến những điều đơn giản dễ hiểu nói thành ngay cả quỷ cũng nghe không hiểu, nương tử nàng nghe không hiểu cũng là rất bình thường.
Triệu Nhan lúc này cười hì hì mở miệng giải thích, thuận tiện còn chế giễu một chút triết học của hậu thế.
- Vậy phu quân vẫn là nói tiếng người đi, thiếp thân cũng không hiểu triết học gì đó!
Tào Dĩnh nghe đến đó thì trợn mắt nhìn Triệu Nhan nói.
- Ha hả, kỳ thật chuyện này giải thích ra thì cũng rất đơn giản, người sở dĩ làm người, ngoại trừ việc người biết cách sử dụng công cụ ra còn là vì bản thân đã xây dựng nên một luân lý đạo đức trọn vẹn, ví dụ như không ăn đồng loại, họ hàng gần không được thành thân, … vân vân. Nhưng người Nữ Chân lại không giống vậy, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi núi rừng, cũng không chịu sự ràng buộc của những luân lý đạo đức này, đặc biệt khi bọn họ bị rơi vào tuyệt cảnh, hết thảy mục tiêu chỉ có một, đó phải là sống sót, để sống, bọn họ có thể sẽ làm ra một vài chuyện khiến những người như chúng ta không thể tiếp nhận được, ta nói như vậy nương tử hẳn là đã hiểu rồi đi?
Triệu Nhan lại mỉm cười nói.
- Ý của phu quân là... Bọn họ sẽ ăn thịt người?
Tào Dĩnh lúc này rốt cuộc đã hiểu ý trong lời nói của Triệu Nhan, lập tức mở miệng nói với vẻ mặt ghét bỏ.
- Không chỉ ăn thịt người, Hoàn Nhan bộ là một trong những bộ lạc Nữ Chân có thế lực lớn nhất, bọn họ đang thiếu thức ăn, nhưng thực lực bản thân lại không bị tổn thất quá lớn, nhất định sẽ phát động tiến công đối với những bộ lạc khác, dùng cách đó để cướp lấy thức ăn, đương nhiên thức ăn có thể cướp được từ cách đánh cướp này cũng có hạn. Cho nên trong lúc vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng rất có thể dùng việc ăn thịt người để vượt qua khốn cục, chỉ cần chịu đựng được đến mùa xuân năm sau, băng tuyết tan ra là được rồi.
Triệu Nhan lại mỉm cười mở miệng nói, hắn vốn cũng không kỳ vọng dùng một đội tàu là có thể tiêu diệt hết Hoàn Nhan bộ, chỉ cần có thể tận lực làm suy yếu thực lực của người Nữ Chân, từ đó kéo dài thời gian quật khởi của người Nữ Chân là được rồi.
- Thực ghê tởm. So với người Nữ Chân mà nói, thiếp thân ngược lại cảm thấy người Khiết Đan cũng không khiến người khác phải chán ghét đến vậy.
Tào Dĩnh lúc này lại nói với vẻ mặt ghét bỏ, xem ra là nàng thật sự đã bị người Nữ Chân làm cho buồn nôn rồi.
- Hắc hắc, mấy trăm năm trước người Khiết Đan kỳ thật cũng không mạnh hơn người Nữ Chân bao nhiêu, chẳng qua trải qua nhiều năm Hán hoá như thế, người Khiết Đan cũng đã hình thành một bộ luân lý đạo đức cho bản thân, cho nên bọn họ cũng đã trở thành một thành viên của xã hội văn minh. Đương nhiên ở một vài phương diện khác vẫn giữ một số tập tục hoang dã như cũ, những điều này ta sẽ không nói tỉ mỉ.
Triệu Nhan lại cười nói, đối với người Khiết Đan, hắn cũng đồng dạng không có cảm tình gì, chẳng qua so sánh với người Khiết Đan đang trên đà xuống dốc, và người Nữ Chân thì đang trên đà quật khởi, đối với hắn mà nói, uy hiếp của người Nữ Chân ngày càng hùng mạnh lại càng lớn hơn, cho nên đương nhiên sẽ ưu tiên giải quyết uy hiếp từ người Nữ Chân.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.