- Thái bảo, mạt tướng biết sai rồi, đa tạ Thái bảo rộng lượng tha thứ cho mạt tướng!
Trong phủ của Lưu Trọng Cát ở thành Hạ Vũ, Ma Kim Cảnh mặt mày xấu hổ nhận lỗi với Lưu Trọng Cát ở đối diện. Trước đó y vì uống rượu say xông vào hoàng cung, cưỡng hiếp hoàng hậu và các công chúa của Lưu Thiên Đạo, kết quả khiến Lưu Trọng Cát nổi giận, đánh y một trận thật nặng, liệt giường đến hơn một tháng, hôm nay y cố ý đến gặp Lưu Trọng Cát tặng quà nhận tội!
- Ừm, biết sai là tốt, chuyện này ta đã nói chuyện với hoàng hậu và các công chúa rồi, bọn họ cũng không muốn nói cho người ngoài biết, ngoài ra ta đã phong tỏa tin tức, bên ngoài không hề hay biết chuyện này, cho nên coi như ngươi mạng lớn, nếu không ta chỉ có thể giao ngươi cho hoàng thượng xử lí!
Lưu Trọng Cát cất lời, đối với chuyện này ông cũng chỉ có thể giải quyết như vậy, dù sao ông thực sự không nhẫn tâm giết chết thủ hạ bao năm theo bên mình này.
- Ân đức của Thái bảo mạt tướng nhất định ghi nhớ suốt đời, kiếp sau cho dù làm trâu làm ngựa cũng báo đáp đại ân đại đức của Thái bảo!
Ma Kim Cảnh nghe thấy vậy lại lộ ra vẻ cảm động, thậm chí mắt còn ngấn lệ, suýt chút nữa là òa khóc, khiến Lưu Trọng Cát không khỏi thở dài, mềm lòng cho Ma Kim Cảnh đứng dậy, sau đó lại nhẹ nhàng dặn dò vài câu, kết quả khiến Ma Kim Cảnh càng xúc động, lại quỳ xuống dập đầu vài cái mới đứng lên.
Sau khi bàn chính sự xong, Lưu Trọng Cát chuẩn bị cho Ma Kim Cảnh quay về nghỉ ngơi, dù sao tuy y đã có thể đi lại được, nhưng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng lúc này Ma Kim Cảnh chợt lên tiếng:
- Thái bảo, nếu thần nhớ không nhầm, nửa tháng nữa là đại thọ bảy mươi của ngài, đây là một ngày quan trọng, chẳng phải ngài nên làm gì đó sao?
Nghe thấy lời nhắc nhở của Ma Kim Cảnh, Lưu Trọng Cát mới nhớ ra đúng là sắp đến đại thọ bảy mươi của mình. Trước kia ở Tử Hạ ông quyền thế vô song, nên hằng năm mừng thọ rất náo nhiệt, tuy nhiên từ khi xung đột với Lưu Thiên Đạo, ngày mừng thọ của ông trầm lắng hơn nhiều, sau này chẳng tổ chức nữa, chỉ là năm nay không giống trước kia, không những ông đoạt được quyền khống chế phủ Hạ Vũ, hơn nữa còn là đại thọ bảy mươi của ông, kể ra tuổi tác của ông cũng đã cao, có trời biết còn có thể dự mấy ngày mừng thọ nữa.
Nghĩ tới những điều trên, Lưu Trọng Cát cũng không khỏi thổn thức, dù sao con người khi đã già, khá thích sự náo nhiệt, đặc biệt là ông không con không cái, bình thường đã rất cô đơn, bây giờ coi như có thể nhân dịp mừng thọ tập trung mọi người lại tưng bừng một phen.
Dù sao ý muốn cũng chỉ là ý muốn, sau cùng Lưu Trọng Cát vẫn lắc đầu nói:
- Thôi bỏ đi, ta đoạt phủ Hạ Vũ đã khiến hoàng thượng tức giận rồi, nếu còn bất chấp làm thọ, truyền đến tai hoàng thượng chắc chắn càng khiến người tức giận, nói không chừng sau này không còn khả năng hòa giải nữa, vì thế vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Nghe thấy Lưu Trọng Cát không muốn làm tiệc mừng thọ, Ma Kim Cảnh lại cất công khuyên nhủ, thứ nhất Lưu Trọng Cát cũng rất vất vả, mấy năm nay bị Lưu Thiên Đạo kìm kẹp, nhiều năm chưa làm tiệc sinh nhật, thứ hai các tướng sĩ thời gian này đã vào sinh ra tử cùng Lưu Trọng Cát, hiếm hoi mới thả lỏng một bữa, vừa hay có thể nhân dịp này hội họp, đồng thời cũng có thể gắn bó với nhau hơn, …
Lưu Trọng Cát không muốn làm mừng thọ, nhưng cuối cùng vẫn bị Ma Kim Cảnh thuyết phục, sau đó vẫn đồng ý làm tiệc mừng thọ, chỉ là ông yêu cầu không được làm hoành tráng, chỉ thông báo với vài tướng lĩnh quan trọng trong quân đội là được, còn tất cả quý tộc trong thành thì không báo một ai, Ma Kim Cảnh đồng ý với điều này, toàn bộ công việc chuẩn bị cho đại thọ đều do y một tay hoàn tất.
Nửa tháng sau trong phủ của Lưu Trọng Cát giăng đèn kết hoa, tuy ông nhất mực yêu cầu không được làm lớn, nhưng với thân phận hiện tại của ông, cũng không được quá qua quýt, cộng thêm Ma Kim Cảnh khăng khăng muốn làm náo nhiệt một chút, nên Lưu Trọng Cát cũng không muốn phụ ý tốt của y, vì vậy phủ Thái bảo hôm nay cũng vô cùng tưng bừng, rất nhiều tướng lĩnh trong quân đội nhận được lời mời đều mang quà đến mừng thọ Lưu Trọng Cát, người tới người lui vô cùng tấp nập.
Lưu Trọng Cát bắt đầu hàn huyên với những người đến chúc thọ, hôm nay toàn là những tướng lĩnh trong quân đội, đồng thời cũng là những người Lưu Trọng Cát tín nhiệm nhất. Hồi đó nhờ sự ủng hộ của họ, ông có thể rời khỏi phủ Hạ Vũ, sáng lập sự nghiệp một lần nữa trên đất Bắc Điều, đồng thời cũng khiến Lưu Thiên Đạo không dám manh động với họ, cho nên đối với những thủ hạ cùng ông đồng cam cộng khổ, Lưu Trọng Cát cũng tỏ ra hết sức nhiệt tình. Trò chuyện một lúc thì yến tiệc cũng chuẩn bị xong, thế là mọi người đến một sảnh lớn khác vừa ăn vừa hàn huyên.
- Tông Đản, thọ yến lần này vất vả cho ngươi rồi, ta mời ngươi một ly!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.