Edit: KimLục Tấn gắt gao nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị, từ một cao tầng trong công ty biến thành một cửa hàng trưởng, điều này khiến Lục Tấn không giữ được chút thể diện nào.
Lục phu nhân:……Thật đúng là……Đến cửa hàng của mình làm việc, có gì mà phải xấu hổ.
Đột nhiên phát hiện, Lục Tấn rất giống Quan Hinh, đều có lòng tự tôn không thể hiểu được.
Chẳng lẽ chỉ có ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc mới có thể làm việc được?Lục phu nhân vô cùng đau đầu, đồng thời cũng sầu lo, Lục gia giao cho hắn có thật sự ổn không?Hắn thật sự có thể quản lý tốt sao?Lục gia chỉ có một người thừa kế là Lục Tấn, cũng không thể không giao cho hắn.
Trong lòng Lục phu nhân rất lo lắng, ánh mắt đụng phải đứa trẻ đang ăn canh trứng, trứng kia được hấp rất mềm mịn, múc lên thìa còn đung đưa qua lại.
Đứa trẻ thật cẩn thận, chậm rãi đưa vào trong miệng, cắn từng miếng nhỏ mà ăn.
Lục phu nhân giật mình, Lục gia ngoại trừ Lục Tấn là người thừa kế, còn có một người khác, chẳng hạn như đứa trẻ này.
Nhưng mà đứa trẻ còn quá nhỏ…Bồi dưỡng một Lục Tấn đã khiến Lục phu nhân tiều tụy, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu, quả thực nhìn thôi đã thấy sợ.
Nhưng mà, cần thiết phải có sự chuẩn bị.
Đại khái là vì đã có đường lui, Lục phu nhân cũng không lo lắng như vậy nữa, nói với Lục Tấn vẫn còn chưa đi: “Nếu con không muốn tới cửa hàng vậy con muốn đi đâu, hay tới chi nhánh công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2225489/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.