Edit: KimQuan Hinh thích gây sự, trước kia Lục Tấn còn cảm thấy tính khí này có chút tình thú, nhưng hiện tại, chỉ thấy cảm giác mất tự do, bị giam cầm.
Đối với Quan Hinh mà nói, cô như một con chim cách biệt với thế giới bên ngoài bởi một lớp vỏ trứng, nhưng muốn có được cuộc sống mới, không đánh vỡ thế giới trong quá khứ là không được.
Ai thay đổi, ai sẽ phải thay đổi, là một vấn đề?Tính cách quyết định cảnh ngộ, nếu muốn giữ vững tính cách thì không thể cự tuyệt cảnh ngộ mình gặp phải.
Lục Tấn đã mơ hồ cảm nhận được, lại không có cách nào xuống tay được.
Lục Tấn ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy bờ vai non nớt của đứa trẻ, hỏi: “Thường ngày Trân Trân và mẹ ở nhà làm những việc gì?”Nam Chi vươn ngón tay ra đếm từng cái một: “Ngủ, ăn cơm, ăn cơm, ngủ.
”Lục Tấn:……Đây có khác gì cuộc sống của heo đâu.
Lục Tấn lau mặt một phen, vẻ mặt có chút u ám, buồn bã, nghiêm túc nói: “Trân Trân, là cha mẹ đã bỏ mặc con.
”Nam Chi nhếch miệng cười không nói lời nào, những lúc không biết nên nói gì, im lặng mỉm cười là được rồi.
Nhưng trong lòng lại ầm ĩ nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ngươi xem, ta không nói chuyện, ta trầm mặc.
”Hệ thống:……Đó là vì ngươi không biết nên nói cái gì.
Lục Tấn thấy đứa trẻ vẫn luôn nhìn về phía mấy người bạn nhỏ bên kia, nhẹ nhàng đẩy cô, “Qua chơi đi.
”Nam Chi lập tức nói: “Tạm biệt cha.
”Cô đi được mấy bước rồi, quay đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2225492/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.