Edit: KimDạy dỗ Quan Hinh……Lục Tấn trầm mặc, một lát sau, hắn nói: “Mẹ con vốn là người như vậy, phải thay đổi cô ấy sao?”Nam Chi nghe không hiểu lắm, hỏi ngược lại: “Người lớn, không cần, học sao?”Mẹ đã là vợ của cha, là người cha yêu.
Hai người cũng đã kết hôn, có oán giận mẹ cũng vô dụng, trừ phi là ly hôn.
Sắc mặt Lục Tấn hơi mệt mỏi, muốn hắn sửa lại quan điểm của Quan Hinh, khiến Quan Hinh trở thành loại người trong vòng giao tiếp này.
Lại xem xét tình hình, cân nhắc lợi hại, Lục Tấn yêu cô là bởi vì cô thuần khiết, mặc kệ thế nào, Quan Hinh cũng yêu hắn.
Toàn tâm toàn ý.
Lục Tấn lắc đầu nói: “Mẹ con là mẹ con.
”Nam Chi không hiểu câu lặp từ này, hỏi hệ thống, “Ca ca, cha có ý gì?!”Hệ thống: “Hắn tự nguyện bao dung mẹ ngươi.
”Nam Chi suy nghĩ một hồi lâu, cũng hiểu ra lời cha nói, cô cười nói: “Cha, làm thêm việc.
”Hệ thống ca ca dạy dỗ cô, là vì muốn cô làm việc, những việc cần phải làm nếu mẹ không làm, thì cha làm đi.
Nam Chi có chút thương hại mà nhìn cha, mẹ nói con người phải có hai chân mới có thể đi được, cái bàn cái ghế cũng phải có bốn chân mới có thể đứng vững, tất cả đều có đôi có cặp, một người quả thực rất khó khăn.
Nam Chi giống như người lớn mà vỗ vỗ vào vai cha, dùng ánh mắt cổ vũ nhưng không đồng tình mà nhìn cha.
Lục Tấn bị hành động của đứa trẻ làm cho dở khóc dở cười, nói: “Cùng cha đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2225504/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.