Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Cô gửi vị trí cho Thiên Qua, Thiên Qua bảo cô đi dọc theo đường cao tốc ven biển về phía đông, bên kia có một đài quan sát.
Tô Mộc dựa theo vị trí Thiên Qua miêu tả mà đi.
Lái xe hơn mười phút, ở đài quan sát ven biển ngoại ô nhìn thấy Thiên Qua dựa vào lan can.
Anh mặc một cái áo thun trắng, quần jean rách, đứng dưới ánh đèn, lại giống như tắm trong ánh mặt trời vậy.
Người đàn ông mang theo sự ấm áp của riêng mình.
Anh vốn cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy tiếng xe ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu xanh tập trung vào người từ trên xe bước xuống.
"Thầy giáo Thiên Qua, có việc gì?" Tô Mộc đi về phía anh, dáng người mỏng manh ở trong gió biển dường như vừa thổi liền ngã.
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, gió biển ban đêm thổi tới, cô có chút khó chịu, nhíu mày.
Bóng dáng cao lớn của Thiên Qua ở trước mặt in bóng xuống, giây tiếp theo cảm giác trên vai hơi trầm xuống, toàn bộ thân thể bị bao bọc trong áo khoác mang theo mùi thơm mát lạnh của anh.
Trên trán lạnh lẽo, là tay của Thiên Qua.
"Sao lại bị bệnh?" Anh nhíu mày hỏi, nhiệt độ trên tay tựa như chui vào đáy lòng, có chút khô khan.
Động tác của anh lưu loát, Tô Mộc không kịp phản ứng.
Có lẽ cô bị bệnh, cho nên dù anh vượt qua giới hạn của mình cũng không công kích theo thói quen.
Cô ngẩng đầu sờ sờ trán mình, thật nóng.
Anh không nói, chính cô cũng không có cảm giác.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-dinh-che-boss-vai-ac-co-mot-khong-hai/1262908/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.