Editor: Tieen Tô Mộc và Mục Lê cùng nhau rời khỏi hoàng cung, trên đường Mục Lê nói rất nhiều, nhưng Tô Mộc nửa chữ cũng không trả lời. Tuy ở trước mặt Tần Hạ Bắc nói phải về Mục gia, nhưng trên thực tế sau khi rời khỏi cung, Mục Lê căn bản không nhắc tới Mục gia, mà đi theo cô trở lại Mục tướng phủ. Vào Mục tướng phủ, liền nhìn thấy Vân Nhược đang quỳ ở một bên. "Tiểu thư..." Vân Nhược nhìn thấy Tô Mộc, vội vàng kêu lên. Tô Mộc ánh mắt lạnh lùng, đi tới trước mặt nàng ta. Duỗi tay, bóp chặt cổ nàng ta không thương tiếc. Vân Nhược không có giãy giụa, mà tùy ý để cảm giác ngột ngạt chậm rãi ập đến, đúng lúc sắp nhìn thấy cánh cửa tử vong, đột nhiên bị buông ra. Không phải bị buông ra, mà được Mục Lê cứu. Mục Lê một tay đỡ Vân Nhược, cũng không thương hương tiếc ngọc, cười nói: "Vân Nhược đã ở bên cạnh muội muội nhiều năm, rốt cuộc nàng đã phạm vào chuyện gì, khiến muội muốn xử tử nàng? Để ngừa muội muội sau này hối hận, vi huynh mới cứu nàng." Ánh mắt của Tô Mộc sau khi rời khỏi Tần Hạ Bắc, mọi thứ như bị dập tắt, bây giờ dừng trên người Mục Lê, càng sâu. "Phản bội, đáng chết." Cô nhàn nhạt nói. Bốn chữ này rơi vào tai Mục Lê, lại đặc biệt nóng rực, hắn vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ, cười nói: "Người một nhà, sao có thể nói phản bội hay không phản bội, muội không muốn chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-dinh-che-boss-vai-ac-co-mot-khong-hai/2972157/chuong-976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.