Mộ Ngôn mãi đến đem phần mềm cảnh sát mạng của toàn dân hoàn toàn thăng hoa xong, mới rời khỏi vị diện nhiệm vụ.
Lúc đó, cô đã 5-60 tuổi.
Mà Lâm Dịch so với Mộ Ngôn lại chết sớm hơn 5 năm.
Lâm Dịch dạ dày không tốt, cứ việc đã rất dụng tâm chăm sóc, nhưng chết vẫn còn hơi quá sớm.
Nghịch ngợm tiểu yêu tinh rốt cuộc đã chết.
Mộ Ngôn nhẹ nhàng thở ra, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, nhưng cô lại không biết, ở vị diện sau, thể xác và tinh thần cô sẽ bước vào trạng thái già cả ngay thôi.
*
Mộ Ngôn vừa cùng thân thể dung hợp, bỗng nhiên thấy ngực lói lên.
Mộ Ngôn còn chưa kịp phản ứng, trong miệng đã bốc lên mùi vị tanh ngọt.
"Phốc!" Một búng máu cứ như thế mất kiểm soát mà nôn ra.
Đôi mắt Mộ Ngôn mở to mở to, nhưng mí mắt giống như nặng trĩu không thể mở ra được.
Cho dù gáng sức mở, tầm mắt vẫn cứ một mảng mông lung.
Sau đó, mắt Mộ Ngôn cụp xuống, lâm vào vô tận hôn mê.
Cô ngã xuống, ngã xuống ở vùng hoang vu dã ngoại.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng óng ả xuyên thấu qua những táng cây rậm rạp, chiếu rọi lên gương mặt nhợt nhạt của Mộ Ngôn.
Sắc môi cô trắng một màu bệnh trạng, khóe môi trào ra bọt tanh đỏ.
Không biết qua bao lâu, từ trong rừng đi tới một thiếu niên đang cõng sọt, tay cầm lưỡi hái, người mặc áo tang vải thô.
Thiếu niên màu da ngâm đen, tóc quấn trên đầu, cuốn thành một búi tròn, ống tay áo xắn đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-ky-chu-dung-hac-hoa/1950254/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.