"Xem thể chất của quân sư, sợ là không được rồi, người sắp chết, vẫn nên nếm thử một ít sự mỹ diệu của thế gian."
"Không bằng ta đưa tặng quân sư vài vị nam tử tuổi trẻ mĩ mạo?"
Thẩm Bạch vận khí lười biếng, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Mộ Ngôn.
Đối với việc này, Mộ Ngôn mặt không biểu cảm dỗi lại, "Đa tạ ý tốt của Vương gia, người sắp chết, túng dục quá độ chết càng nhanh hơn."
"Mỹ nhân càng thích hợp với dạng người thân kinh bách chiến như Vương gia."
"Phốc!" Hoàng Diệp Toàn vừa uống nước xong toàn bộ phun ra.
Đang nói chuyện đàng hoàng, như thế nào đột nhiên nhắc đến nam nhân chứ.
Mộ Ngôn và Thẩm Bạch mắt chạm nhau, hai người tựa hồ đều thấy được rét lạnh phả ra từ ánh mắt của đối phương.
Hồi lâu sau, Thẩm Bạch đứng dậy, mặc bào theo động tác của cô ta khẽ vung lên, "Sớm nghe nói, quân sư Đông Ngô thần thông quảng đại, giờ bổn vương ngược lại muốn kiến thức thử, quân sư thần thông quảng đại cỡ nào."
Mộ Ngôn phẩy nhẹ quạt, nhỏ tiếng cười nhạt, "Vương gia nói đùa, thanh danh tại ngoại, ta năng lực bao lớn, tin hay không đều do Vương gia."
Thẩm Bạch chỉ cười, nhưng chớp mắt đã lao đến cạnh Mộ Ngôn.
Tay duỗi thành trảo, muốn vồ tới Mộ Ngôn.
Kình phong dấy lên những lọn tóc của Mộ Ngôn.
Đôi mắt cô chớp cũng không chớp lấy một cái, chỉ cầm quạt lông gõ nhẹ lên mu bàn tay của Thẩm Bạch.
"Bang" một tiếng.
Không nhẹ không nặng, lại chuẩn xác đánh trúng Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch thật không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-ky-chu-dung-hac-hoa/1950339/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.