Mộ Ngôn quay đầu, hơi lướt qua mũi tên trên lưng hắn.
Căn nguyên chi lực của cô ở trên cổ hắn đang chống đỡ hắn, bằng không Quý Lan Âm đã sớm trắng mắt, hôn mê bất tỉnh rồi.
Tay hắn có chút vô lực, chiếc ô nghiêng nghiêng, Quý Lan Âm cố trợn mắt, chống lại cơn buồn ngủ, dựng thẳng chiếc ô, để che mưa cho Mộ Ngôn.
"Đừng ngủ." Giọng Mộ Ngôn nhẹ nhàng thốt lên.
Đôi mắt cô sâu hút và hắc ám vô cùng.
Hắn sắp không ổn rồi nha.
Đến đây đi, dung hợp với ta đi.
Để chúng ta chung tay hủy diệt thế giới đi.
Xem mảnh linh hồn của cô kiêu ngạo kìa, nhìn xem, nàng kiêu ngạo cỡ nào.
Giọng nói trong tâm trí mang theo âm điệu sung sướng.
Chậc chậc, thật đáng thương, đã từng cô huy hoàng cỡ nào, vậy mà giờ cả mảnh linh hồn của mình cũng giải quyết không xong.
Đến đây đi, hủy diệt đi, cùng ta thôi.
Hắn đã chết, cũng phải có người chôn cùng nha.
Giọng nói đó hư vô mờ mịt, lại bào mòn dần lý trí của Mộ Ngôn.
Phẫn nộ.
Ngập trời phẫn nộ, u ám trong lòng trong một thoáng như bị khuyếch trương.
Đồng tử hắc ám của cô dần sâu hút, nhưng mà ở giây phút cuối.
Mộ Ngôn tạm hold hắc hóa.
Cô gác tay bên hông Quý Lan Âm, "Đừng ngủ."
Giọng cô dần trở nên mất tiếng, ánh sáng lưu chuyển ở trong mắt là tối tăm, tà ác và không rõ.
Lúc này, ở trong không gian của hệ thống, gương thần cuộn mình run bần bật.
Trên mặt gương của hắn biểu hiện, bóng đen nọ đã hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-ky-chu-dung-hac-hoa/1950366/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.