Vưu Tư: "..."
Giằng co thật lâu.
Vưu Tư cảm thấy có chút vô lực, hắn dùng sức tránh thoát khỏi xiềng xích, tránh không được, vì thế liền dứt khoát ngã vào trên giường, đắp chăn lên, vươn một bàn tay chỉ ra phía ngoài cửa.
"Get, out (đi ra ngoài)!"
Mộ Ngôn ưu nhã cười cười, đạm thanh nói, "Tốt, tôi liền ra ngoài cửa đứng."
"Có chuyện gì thỉnh cậu kêu tôi."
Cầm tù rốt cuộc cũng không phải là cái sự tình quang vinh gì, dựa theo đạo lý mà nói, mạnh mẽ cầm tù còn tính là phạm pháp.
Nhưng là, ở cái thế giới pháp luật mơ hồ này, chúa tể hệ thống cũng không để ý như thế nào.
Nhưng nó cảm thấy, Mộ Ngôn thật sự rất là thần kỳ, tỷ như sau khi đem Vưu Tư cầm tù, cứ như vậy đứng ở cửa bồi Vưu Tư nói chuyện chơi chơi.
Tùy kêu tùy đến.
Ý nghĩa đâu?
Mộ Ngôn: "Thoát thân."
【.. 】
Tiểu tỷ tỷ có phải cô đối với mấy lời nói trước kia của nó có hiểu lầm gì hay không?
Cũng không biết Mộ Ngôn đã hạ cái độc gì vào máu của chính hắn mà suốt ba năm qua Vưu Tư cũng không thể động đậy.
Vưu Tư đã từng thử qua các loại biện pháp làm Mộ Ngôn đem hắn thả ra, nhưng mà đương nhiên là không có hiệu quả.
Bên trong căn phòng tràn ngập sự ấm áp, một bức tường nở rộ đầy hoa tường vi, những bông tường vi màu tím dần dần quay chung quanh mép giường, trên dây xích cũng nở rộ từng đóa tường vi.
Người trên giường, tóc bạc trải ở phía trên hoa tường vi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-ky-chu-dung-hac-hoa/1950441/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.