Chỉ là muốn thấy bộ dạng nhục nhã oán hận của hắn (Dịch Yếm),hắn càng ẩn nhẫn thì càng khiến người khác cảm thấy chán ghét, ghê tởm.
Dịch Diệu không ngờ, hắn lại không biết xấu hổ như vậy, òa khóc lớn, khóc đến nấc lên từng cơn, khuôn mặt đầy máu, che hết biểu cảm, đỏ đen xen lẫn.
Nó vẫn còn là một đứa nhỏ, cách một khoảng cũng có thể ngửi được mùi máu, có chút không chịu nổi, càng khỏi nói tới việc bị tạt nguyên người.
Hiện giờ Dịch Diệu rơi vào trạng thái khó xử, không có chuyện hắn hạ thấp mình xin lỗi Dịch Yếm, nhưng ánh mắt của những người xung quanh lại rất vi diệu.
Tình cảnh cứ giằng co như vậy, chỉ có Dịch Yếm nỉ non, khóc thút thít đến nấc lên, cũng may đã đến giờ học.
Dịch Diệu vung tay áo trực tiếp rời đi, hừ lạnh một tiếng, khóc cái quỷ gì chứ…
Chuyện khiến Dịch Diệu đau đầu hơn là cái biệt danh chim sẻ tinh, làm Dịch Diệu cực kỳ khó chịu.
Dịch Diệu cho rằng bản thân mình chẳng làm sai cái gì cả, nhưng trong lòng hắn vẫn còn cái ý nghĩ ngồi lên chiếc ghế kia (long ỷ đó),nên phải chú ý tới hình tượng của mình.
Hắn có thể bướng bỉnh, có thể càn quấy, có thể tuổi nhỏ tùy tiện, tính cách thư sinh, không được quá yếu ớt, làm giảm uy nghiêm hoàng thất.
Nhưng không thể độc ác, tính khí không được xấu.
Hắn đã nắm chắc con đường này, nhưng không ngờ đối phương lại khóc như đứa trẻ.
Khóc sao?
Trẻ nhỏ trong cung sao có thể khóc được chứ?
Phu tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1213291/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.