Động tác của Phù Gia quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đợi sau khi phản ứng lại đã to tiếng mắng cô.
Phù Gia nói: “Ta làm ảo thuật cho mọi người coi thôi.” Nói rồi cô búng tay một cái, bùng, tấm chăn xẹp xuống.
Ai nấy đều khó hiểu, bọn họ muốn xem thử cung nữ này đang làm cái trò quỷ yêu gì.
Phù Gia xốc chăn lên, trong chăn không còn bóng dáng Tam hoàng tử nữa, mà là một con chim hoảng sợ. Lúc xốc chăn lên, nó liền bay ra, trốn khỏi hiện trường.
Mọi người thấy tấm chăn bông trống trơn, tiểu thái giám bên người Tam hoàng tử sợ tới âm thanh run rẩy: “Kẻ lớn mật kia, ngươi giấu điện hạ đi đâu rồi, yêu nữ.”
Phù Gia:???
Yêu nữ?
Mọi người ngạc nhiên xen lẫn tò mò, ngay cả Thái tử cũng nhìn sang, cặp mắt bình tĩnh trước sóng lớn nổi lên chút tò mò, Phù Gia tủi thân nói: “Ta không phải yêu nữ, đây chỉ là ảo thuật thôi.”
Nói xong, cô để chăn lên lại chiếc ghế, búng tay lần nữa, xốc chăn lên, Tam hoàng tử Dịch Diệu ngồi yên trên ghế.
Vẻ mặt Tam hoàng tử có chút mông lung, thấy Phù Gia hắn liền tức giận nhảy dựng lên: “Lớn mật, ngươi dám chùm chăn bản điện hạ.”
Bất ngờ bị một tấm chăn bốc mùi lạ phủ lên người, hắn ngẩn ngơ một lúc, sau đó tấm chăn được xốc lên, tam hoàng tử bị người khác đùa giỡn nổi cơn giận, cắn răng nghiến lợi: “Ngươi muốn chết.”
Phù Gia cúi đầu hành lễ, “Mong Tam hoàng tử tha tội, vừa rồi nô tỳ biến ngài thành một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1213312/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.