Tần Lãng đã bị đột quỵ.
Rất nghiêm trọng.
Không chỉ là vấn đề liệt nửa người, mà hắn đã hoàn toàn bị liệt.
Nằm trên giường, không thể nhúc nhích.
Khi Sở Mặc Hàn cho người đưa hắn trở về Tần gia, bà Tần, ông Tần và Tần Chính đều kinh ngạc đến ngây người.
“Sao lại thế này? Con ơi ~~”
“A Lãng!”
“Em trai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Họ nhào tới trước mặt Tần Lãng, vừa đau đớn vừa lo lắng, liên tục truy hỏi.
Còn Tần Lãng, từ từ mở miệng…
“Ngơ, a ba, a ba a ba a ba!!”
Nước dãi chảy ra, ướt đẫm cả cổ.
Đột quỵ thường đi kèm với mất khả năng ngôn ngữ, Tần Lãng tạm thời mất khả năng nói.
Cơ thể không thể cử động, miệng không thể nói, hắn đau khổ muốn tự sát.
Nhưng thứ duy nhất còn có thể cử động, chỉ là đôi mắt.
“Đây là thỏa thuận ly hôn của Tiêu tiểu thư, Tần Lãng đã để lại dấu vân tay.
Bây giờ, xin các vị nhanh chóng chia tài sản của hắn, Tiêu tiểu thư cần thời gian để ký nhận.”
Hứa Giản, người đưa Tần Lãng về, cười nhã nhặn.
“Gì cơ? Ly, ly hôn? Tiêu Nhiêu cái con bé nghèo nàn đó, sao nó dám ly hôn với con trai tôi? Nó là vợ của A Lãng, lúc này đúng ra phải chăm sóc hắn thật tốt, đúng là đồ không biết hiếu thảo.”
Bà Tần vội vàng quát mắng.
Khuôn mặt bà hoảng hốt và đầy phẫn nộ.
Con trai đột nhiên bị đột quỵ và liệt, bà Tần ngay lập tức nghĩ rằng, dù Sở Thanh Thanh là một thiên kim tiểu thư, nhưng dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-dai-lao-phan-dien-la-ngoc-thuy-cua-ta/287495/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.