Michael quá mệt mỏi, hôm nay mọi thứ xảy ra quá dồn dập.
Anh đã sử dụng thần thuật để phục hồi lại sức mạnh nhưng cũng không thể chống đỡ thêm mà chìm vào giấc ngủ trên lưng Vân Ngọc.
Sau khi xác nhận là hoàng tử đã ngủ sâu, Vân Ngọc hít một hơi sâu đầy nhẹ nhõm.
Cậu không cần phải chết thật thảm hại, ít nhất là không phải bây giờ.
[Phù, cuối cùng anh ta cũng ngủ.
Bây giờ chúng ta không cần phải tỏ ra đáng thương nữa rồi.]
Vân Ngọc hít một hơi sâu và vụt biến trong rừng.
Cậu nhảy từ cây này sang cây khác, cho đến khi họ đến bên đường nơi họ bỏ chạy.
Người chủ quản đang lo lắng chờ đợi họ.
Khi công tước và hoàng tử nhảy xuống và bỏ chạy vào trong rừng, hắn ta chỉ có thể chờ đợi một cách lo lắng và bất lực.
Khi hắn nhìn thấy công tước cõng hoàng tử, và đôi mắt cậu vằn tia máu, hàm răng lộ ra một chiếc răng nanh không thể che giấu, thậm chí răng nanh còn vương máu.
Người chủ quản hoảng sợ, nhưng trước khi hắn ta có thể làm bất cứ điều gì, cái liếc mắt của Vân Ngọc khiến toàn thân hắn đông cứng.
Vân Ngọc tiến lại gần và thì thầm “ Ngươi không thấy gì cả, ngươi không thấy ta và hoàng tử nhảy ra khỏi chiếc xe ngựa, chúng ta vẫn băng băng trên đường mà không có bất kì trở ngại nào.
Ngươi hiểu chứ?”
“ Vâng, thưa Ngài...”
Vân Ngọc trở lại xe ngựa và đặt Michael xuống ghế nhẹ nhàng.
Chiếc xe ngựa tiếp tục băng qua cánh rừng và trở lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-he-thong-tieu-tam/1592835/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.