Vân Xu cố gắng tránh va chạm với người khác, theo danh sách đã chuẩn bị, lần lượt mua đủ các món.
Cuối cùng chỉ còn thiếu hộp thuốc nhỏ.
Kệ hàng này ít người hơn hẳn, Vân Xu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn món đồ mình cần, hộp thuốc lớn vốn ở trên tầng kệ cao nhất, không biết ai lại để hộp thuốc nhỏ lên trên hộp thuốc lớn.
Vân Xu cân nhắc một chút, chiều cao của cô hơi khó với tới.
Nhân viên tư vấn ở gần đó hầu như đều bận rộn ở khu vực đông khách, chỉ còn một người đang giải thích cho khách khác, có vẻ như chưa xong ngay được.
Vân Xu đành tự mình nhón chân, cố gắng với lấy hộp thuốc.
Hôm nay cô mặc áo dài tay, khi cố gắng với lên kệ cao nhất, tay áo trượt xuống, cánh tay lộ ra, làn da trắng nõn dưới ánh đèn trông như ngọc.
Một người khách không xa vô tình liếc mắt sang, mắt trợn tròn, định bước tới giúp đỡ.
Nhưng có người khác nhanh hơn anh ta.
Một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đã lấy hộp thuốc nhỏ từ trên cao xuống, đưa cho cô: "Em muốn cái này phải không?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Vân Xu.
Đồ vật cần lấy cuối cùng cũng ở trước mắt, cô theo phản xạ nói: "Cảm ơn."
Nghe lại giọng nói của cô, ánh mắt người đàn ông sâu hơn, anh nhẹ nhàng nói: "Không cần cảm ơn, em còn cần gì nữa không?"
Vân Xu cuối cùng cũng nhận ra, giọng nói này quen quá, hình như ngày nào cũng vang bên tai cô. Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982546/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.