Giải Dục Thành như đang suy tư điều gì, xem ra Việt Tinh Trì buổi sáng đã bị kích thích dữ dội, cho nên lựa chọn trực tiếp hành động.
Vân Xu gật đầu với anh: “Vừa nãy để lại tờ giấy, anh thấy chưa?”
Giải Dục Thành nói: “Ừ, anh đã chuẩn bị cho em một ít đồ ăn nhẹ, lúc ra ngoài, liền phát hiện hai người không còn ở đây nữa.”
Vân Xu dừng một chút, có chút ngại ngùng, Giải Dục Thành vậy mà còn riêng chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho cô: “Xin lỗi, đồ của em để quên ở trong nhà.”
“Không sao, lấy được là tốt rồi.” Giải Dục Thành ôn hòa cười cười, rồi nói với Việt Tinh Trì: “Đã qua lâu rồi, nếu không đi ra đồng, nhiệm vụ của cậu sẽ không kịp hoàn thành đâu.”
Vân Xu vừa nghe, lập tức thúc giục nói: “Mau đi đi, tôi ở lại đây.”
Chuyến đi lấy đồ này tốn thời gian thật lâu.
Việt Tinh Trì với vẻ mặt hớn hở sụp xuống, anh còn muốn ở bên Vân Xu thêm một lúc nữa, nhưng nhìn vẻ mặt chân thật đáng tin của cô, anh thở dài, vẫn là xoay người rời đi: “Được, vậy chị phải đợi em trở về đó.”
Vân Xu không tự nhiên ừ một tiếng, cô bây giờ nghe Việt Tinh Trì gọi chị à, ở đâu cũng thấy không ổn, luôn nhớ đến cảnh anh vừa nãy gọi chị từng tiếng.
Giải Dục Thành trong lòng suy nghĩ, miệng ôn hòa nói: “Vào nhà nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút đồ ăn nhẹ.”
Vân Xu gật đầu.
Hai người đi vào phòng trong, Giải Dục Thành mang đến đồ ăn nhẹ ấm áp: “Chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/2723472/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.