Lão gia tử Triệu cấu kết với đám người quỷ dị này, chuẩn bị biến những người ở đây thành vật tế, muốn hồi sinh đứa con trai và cháu trai đã c.h.ế.t trong vụ tai nạn máy bay.
“Triệu Hoành, ông điên rồi sao! Người c.h.ế.t không thể sống lại, sao ông có thể nghe lời những kẻ này nói bậy! Dừng tay đi, bây giờ vẫn còn kịp!” Một vị ông lão chính trực đứng ra: "Chết mà sống lại là trái với lẽ thường, là điều trời không dung thứ!”
Ông ấy và Triệu lão gia tử là bạn tốt nhiều năm, giờ đây bạn mình biến thành bộ dạng điên cuồng này, ông vừa phẫn nộ vừa đau lòng.
Triệu lão gia tử cười khằng khặc, giọng khàn đặc: "Dừng tay? Không thể nào.”
“Từ khi nhận được tin Lương Nhuận và Đào Đào chết, tất cả đã quá muộn rồi. Trời cao vô tình cướp bọn họ khỏi tôi, vậy tại sao tôi còn phải cố kỵ thiên lý?”
“Chỉ cần bọn họ có thể trở về, tôi có thể làm bất cứ điều gì, dù phải xuống địa ngục.” Triệu lão gia tử nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, lạnh lẽo thấu xương.
Ông lão thở dài lắc đầu, bạn tốt không thể cứu vãn.
Trong số khách khứa không thiếu những người trẻ tuổi khỏe mạnh muốn tìm cách đột phá vòng vây, nhưng vừa có động thái đã bị một người áo đen bắt giữ, một con d.a.o găm không chút do dự đ.â.m vào chân.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đàn ông ôm đùi lăn lộn, trên mặt đau đớn tột cùng.
“Ba!” Một người trẻ tuổi bên cạnh lập tức nhào tới, sắc mặt trắng bệch.
Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/2727979/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.