Tần Mặc liếc nhìn anh một cái, ánh mắt đen sâu rất có áp lực.
Diệp Kiều tươi cười không đổi, trong lòng kêu rên, chắc chắn là bị để ý rồi. Anh đã có thể nhìn thấy cảnh thảm thương của mình nằm trên sàn tập luyện vài ngày sau.
Trước hết lặng lẽ thương tiếc cho bản thân.
Chu Hữu Cảnh miễn cưỡng nhìn anh một cái, trong lòng ha hả cười, đúng là tự mình chuốc lấy.
Một lát sau, Tần Mặc thu hồi ánh mắt: "Đi thôi.”
Vài phút sau, Vân Xu hiểu được ý "không cần lo lắng" trong lời Diệp Kiều.
Hàn Trọng Cảnh và Chu Phục sử dụng dị năng rất lợi hại, trực tiếp đốt cháy zombie, ngọn lửa thiêu đốt sẽ phá hủy não bộ zombie. Nhưng trình độ lợi hại của Tần Mặc và Diệp Kiều còn vượt xa họ.
Những sợi dây leo màu xanh lục mềm mại ẩn mình vươn ra từ mặt đất, lặng lẽ không một tiếng động trói chặt hành động của zombie. Vô số tia hồ quang điện màu tím tuyệt đẹp đan xen thành hàng rào, bao phủ toàn bộ thân thể mục rữa bên trong, siết chặt lại.
Người đàn ông mặc áo gió rút ra trường đao, thân đao dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén. Anh vung đao ngang, những zombie còn đang giãy giụa khựng lại, từng con ngã xuống.
Một tư thái thong dong mà cường đại.
Bên cạnh, một cơn gió vô hình hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén đột nhiên xẹt qua cổ zombie, cái đầu xấu xí dữ tợn "ục" một tiếng lăn xuống.
Trong đó có một cái đầu lăn về phía Vân Xu, cô theo bản năng muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/2766402/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.