“Cô ấy không phải là người có tính cách như vậy.” Thiên Thương bưng chén rượu lên uống cạn, thuận miệng nói.
Người này mặc một thân giáp trụ màu đen, khuôn mặt tuấn tú, trán rộng, thân hình cao lớn, sau lưng đeo một thanh đại đao, lưỡi đao phủ một lớp ánh sáng đỏ như máu.
Phong Lâm kinh ngạc: “Cậu còn hiểu rõ cô ấy vậy cơ à, thật sự không thích cô ấy sao?”
Thiên Thương cười nhìn anh: "Tính cách của tôi cậu không phải không rõ ràng lắm.”
Phong Lâm nhớ đến cây đàn Không kia: "Vậy lúc trước cậu còn vì cô ấy mà đấu giá vũ khí quý giá.”
“Tuy rằng Thu Sắt lẻn vào bang hội có mục đích, nhưng năng lực của cô ấy không thể nghi ngờ. Nếu đối phương muốn thể hiện tốt, cứ trực tiếp coi cô ấy như một công cụ hữu dụng là được.”
Tặng vũ khí quý giá cũng là để phát huy hết giá trị của đối phương.
Phong Lâm im lặng, anh và Thiên Thương không chỉ là bạn tốt trong game mà còn là bạn tốt ngoài đời thực.
Thiên Thương, cũng chính là Thịnh Kiến Đình, trước nay đều là người vắt kiệt giá trị của bất cứ thứ gì có thể lợi dụng, lạnh lùng đến cực điểm.
Dù anh là bạn của Thịnh Kiến Đình, anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Khoảng thời gian trước, Phong Lâm phát hiện Thu Sắt có vẻ d.a.o động, còn âm thầm chuẩn bị cố gắng hơn để trực tiếp kéo người về phe mình.
Cô ấy có tình cảm với người trong bang hội, bọn họ lại dùng tình cảm và lý lẽ để thuyết phục,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/2766472/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.