Tổng thể mà nói, nhìn thấy hai người bây giờ ở chung, Đào Tương cuối cùng cũng có thể buông nỗi lo trong lòng. Dù thế nào đi nữa, Thẩm Diễn Thư đối với Vân Xu là vô hại.
Nhận được ý bảo từ Bạch Trạch, Đào Tương ngồi xuống sofa, sắp xếp lại những điều lát nữa cần nói. Lúc này, hai bên cách nhau khoảng một mét. Ánh mắt cục bông trắng sáng lấp lánh. Trong lòng tính toán góc độ, hít sâu một hơi, hạ thấp thân thể, chuẩn bị sẵn sàng. Nhìn đúng thời cơ, như một viên đạn nhỏ: "vèo” một cái nhảy lên.
Mục tiêu – vòng tay của bạn tốt.
Đáng tiếc trọng lượng phỏng chừng có sai số, giữa đường bay lên đột nhiên rơi xuống với tốc độ cao. Cục bông trắng vẻ mặt ngơ ngác.
“Xu Xu!” Tim Đào Tương suýt ngừng đập. Vội vàng đứng dậy định đưa tay ra đỡ. Nhanh hơn động tác của cô là một cái đuôi trắng tinh tế thon dài. Với thế sét đánh không kịp bưng tai, cái đuôi vòng lấy cục bông trắng, giữ lại giữa không trung.
Một phen hú vía. Đào Tương thở phào nhẹ nhõm. Nếu rơi xuống đất, cô sẽ đau lòng c.h.ế.t mất. Cục bông trắng an toàn lảo đảo giữa không trung, lại giơ móng vuốt nhỏ vẫy vẫy về phía cô. Cái đuôi mềm mại khẽ run rẩy. Túm lông ngốc ngốc trên đỉnh đầu lắc lư theo động tác.
“Cẩn thận một chút." Bạch Trạch bất đắc dĩ nói. Cái đuôi mảnh khảnh vòng lấy cục bông trắng, nhẹ nhàng đặt xuống sofa.
Cục bông trắng hướng móng vuốt về phía anh, làm dấu OK. Đào Tương ở bên cạnh đáng yêu đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/2779035/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.